“Không phải anh nói tôi biểu đạt kín đáo quá sao?” Ôn Tự ghé sát bên tai anh, thì thầm chỉ đủ hai người nghe thấy, “Vậy thì chơi thứ không kín đáo, anh hai.”
Đôi mắt Lệ Tư Niên tối sầm lại, “Ví dụ?” Ôn Tự đáp, “Anh có biết rên không?”
Ánh mắt Lệ Tư Niên cụp xuống, dừng lại ở đôi môi lấp lánh kia. “Ai rên?” Anh tiến lại gần hơn, hơi thở nóng rực.
Dục vọng bỗng bốc lên.
Ôn Tự cảm thấy bản thân dường như hơi quá tay rồi, nhưng vẫn bạo gan nói rõ từng chữ, “Anh.”
Lệ Tư Niên nhếch khóe môi, cười khẽ.
Trong điện thoại, Thẩm Tri Ý vẫn đang nói, “Tổng giám đốc Lệ? Anh còn nghe không đấy?”
Lệ Tư Niên nhìn chằm chằm vào mắt Ôn Tự, siết chặt eo cô. Thân thể cô lắc nhẹ, là đang phối hợp.
Giọng Lệ Tư Niên không biết từ lúc nào đã khàn đi, “Muốn chơi thật à?” Vừa nói, anh khẽ ngẩng đầu.
Sống mũi cao thẳng vô tình lướt qua má cô, như một cái hôn không tình dục. Nhẹ nhàng xẹt qua trái tim yếu ớt.
Lông mi Ôn Tự run lên, không kìm được mà hồi hộp.
Cô nuốt một ngụm nước bọt, lấy dũng khí hôn lên môi anh, “Diễn với tôi một đoạn, tôi trả tiền cho anh.”
Trong mắt Lệ Tư Niên nổi lên sóng cuộn ngút trời. Đôi con ngươi sâu thẳm như vòng xoáy có ma lực. Lôi Ôn Tự trượt vào trong.
Cô cảm thấy giây phút này còn hỗn loạn hơn cả đêm xảy ra chuyện kia, cơ thể không tự chủ mà bị hormone của anh kéo hút, hôn lung tung, liếm loạn lên môi anh.
Cắn xé chẳng theo quy luật gì.
Lệ Tư Niên dùng sức tách chân cô, đặt lên eo mình. Một tay giữ gáy cô, mở miệng ra.
Cho cô biết thế nào mới gọi là hôn môi thật sự.
Ôn Tự chưa từng trải qua trận thế này, ngay lập tức rên lên một tiếng. Lệ Tư Niên bật cười trong cổ họng, “Không phải biết rên à?”
“… …”
Ôn Tự nóng bừng cả người, không muốn diễn nữa, giãy ra đòi xuống. Lệ Tư Niên cũng không giữ lại.
Anh chẳng còn hứng thú, buông tay một cái, bầu không khí mập mờ vừa rồi liền tan biến không còn.
“Điện thoại sớm cúp máy rồi.” Lệ Tư Niên thản nhiên nói, “Tiếc thật, không nghe thấy.”
Tạ Lâm Châu đúng là không nghe thấy gì. Anh đã sớm tấp xe vào lề đường.
Đè nén lại cảm xúc.
Trong xe im lặng rất lâu, cuối cùng Thẩm Tri Ý phá vỡ bầu không khí, “Tôi thấy không thể nào đâu, Lệ Tư Niên sao lại vừa mắt loại rác rưởi như Ôn Tự, coi cô ta là gà chơi tạm cũng thấy nhạt.”
Sắc mặt Tạ Lâm Châu đen như than. Anh rút một điếu thuốc ra.
Thẩm Tri Ý giận dữ hét lên, “Tôi đang mang thai đấy, anh hút thuốc cái gì?!” Người đàn ông như không nghe thấy, bật lửa tách một tiếng, châm thuốc.
Thẩm Tri Ý vươn tay giật lấy.
Tạ Lâm Châu lườm qua, quát lớn, “Im miệng lại!” Thẩm Tri Ý sững người.
Cô tức đến đỏ mắt, chửi ầm lên, “Tạ Lâm Châu, anh khốn nạn! Dám quát tôi hả?”
Cảm xúc vừa dâng lên, bụng Thẩm Tri Ý liền quặn đau. Sắc mặt cô trắng bệch.
“Tạ Lâm Châu, đứa bé…”
Tạ Lâm Châu giật mình, vội nén mọi tức giận, quay đầu xe lao thẳng đến bệnh viện.
…
Bên trong xe còn lại, yên tĩnh như gà. Lúc hôn thì hăng máu.
Tỉnh táo lại, Ôn Tự chẳng biết phải nhìn vào đâu, móc điện thoại ra chuyển khoản cho anh, “Tuy mục đích không đạt được, nhưng anh cũng vất vả diễn cho tôi một cảnh, tôi trả anh theo giá thị trường.”
Lệ Tư Niên dựa lưng vào ghế, ngồi thoải mái.
Liếc mắt nhìn cô, “Còn biết cả giá thị trường, thường xuyên làm việc này à?” Ôn Tự lảng tránh, “Tiền tôi chuyển rồi, anh cứ nhận đi, đừng khách sáo.”
Lệ Tư Niên cúi mắt nhìn. Một trăm tệ.
Ra tay cũng hào phóng thật.
Anh Lệ Tư Niên thân giá hàng ngàn tỷ, đêm đầu trị giá một ngàn rưỡi, kỹ thuật hôn đáng giá một trăm.
Lệ Tư Niên nhận tiền.
“Lần sau nhớ quay lại ủng hộ.”
Ôn Tự: “…”
Ánh mắt đầy hàm ý của anh rơi xuống gương mặt cô, “Ôn tiểu thư, khi em thân mật với em trai tôi, không hôn nhau à?”
Ôn Tự như bị lột mất lớp da ngoài.
“Dĩ nhiên có.” Cô mặt không đổi sắc, nói dối trơn tru, “Một ngày ba lần, không nghỉ lễ, gần như đủ công.”
/1124
|