Khi Chồng Cũ Quay Về: Đừng Mơ!

Chương 2

/1124



"Tiểu Tự Tự!" Cô ấy hét ầm lên trong điện thoại, "Bây giờ cậu thế nào rồi?" Ôn Tự thay giầy trong tình trạng mệt mỏi, "Tốt hơn nhiều rồi."

Nghe thấy giọng nói yếu ớt của cô, Lâm Hải Đường không kiềm chế được đã mắng xối xả, "Tên chết tiệt Tạ Lâm Châu đó, đúng là ghê tởm, không muốn bên nhau nữa thì ly hôn đi, dùng thủ đoạn bẩn thỉu này gài bẫy cậu, hắn có còn là đàn ông không vậy?"

Tim Ôn Tự đau nhói.

Hôm qua là kỷ niệm hai năm ngày cưới của họ, Tạ Lâm Châu gửi tin nhắn nói sẽ tổ chức tiệc mừng, cô ăn mặc lộng lẫy đến buổi hẹn nhưng lại bị bỏ rơi, sau đó một ly nước được thêm chất đã khiến cô có một đêm thật hoang đường.

Là anh ấy đã làm ư?

Đè nén sự mỉa mai và đau xót trong lòng, Ôn Tự bước từng bước chầm chậm lên lầu, "Không sao đâu Hải Đường, chuyện này mình có thể xử lý tốt."

Lâm Hải Đường biết tính cô mềm yếu, "Có chuyện gì cậu cứ gọi trực tiếp cho mình, mình sẽ mang giầy gót nhọn nhất đá vỡ trứng của hắn!"

Ôn Tự khẽ nhếch khóe môi.

"Nhưng nói đi phải nói lại nhé, Tiểu Tự Tự." Lâm Hải Đường tò mò, "Người đàn ông tối qua cậu tìm là ai thế?"

Ôn Tự khựng lại, dường như có linh cảm không tốt, "Không phải là trai bao cậu gọi cho mình hay sao?"

"Mình đúng là đã gọi, nhưng cậu đã không tới. Sáng nay người ta gọi điện bảo đợi cả đêm không thấy cậu đâu cả, nên mình mới hỏi cậu tình hình tối qua đấy."

Ôn Tự, "…"

Chính vào lúc cô đang mất tập trung, thì cửa phòng ngủ trước mặt đột nhiên bị ai đó mở ra.

Cô ngẩng đầu nhìn lên.

Tạ Lâm Châu vừa tắm xong, chỉ quấn một chiếc khăn tắm, cúi người nhìn vào cô.

"Trai bao gì thế?"


 Ly hôn đi

Mạch suy nghĩ của Ôn Tự bị kéo về, cô đưa ánh mắt về phía chồng mình.

 

Người đàn ông trước mặt vẫn cao cao tại thượng như ngày nào, nhưng ánh mắt nhìn vào cô lại lãnh đạm và vô vị.


Điểm bất thường duy nhất chính là vết thương mập mờ trên bờ môi anh ta. Khi môi kề môi với người khác bộ mãnh liệt lắm sao?

Trong lòng Ôn Tự nảy sinh cảm giác chán ghét chưa từng có, cô tắt điện thoại và cúi đầu khẽ nói, "Không có gì."


Nói xong thì định đi vào trong.


Tạ Lâm Châu nhíu mày, đưa tay ra giữ chặt cổ tay cô, "Ôn Tự, thái độ của cô như vậy là sao hả?"

Khó khăn lắm mình mới về nhà một lần.


Ngày thường khi thấy mình về là cô vui như trẩy hội, sao hôm nay lại đưa ra vẻ mặt lạnh như băng vậy chứ?


Ôn Tự cũng không giằng co, mà bình thản nhìn vào anh, "Chẳng phải lâu nay tôi vẫn luôn như vậy hay sao? Ngoan ngoãn hiểu chuyện, quán xuyến tốt việc nhà mà không một lời than vãn, hầu hạ anh được thư giãn thoải mái, để anh đi làm trong trạng thái tốt nhất."


Nói tới đây cô bỗng khựng lại, khóe môi từ từ nhếch lên, "Chẳng phải anh thích tôi như thế này nhất còn gì, vì sẽ càng tiện cho anh yêu đương nồng nhiệt với tình nhân ở bên ngoài."


Đôi mắt Tạ Lâm Châu trở nên sâu thẳm.


Một việc như thế không thể giấu được, anh cũng không muốn giấu, bèn buông lỏng tay ra và nói, "Hôm nay tôi về, chính là muốn thảo luận với cô."


Ôn Tự xoa nhẹ cổ tay bị anh siết chặt.

Trông không giống như lưu luyến, mà càng giống như đang lau đi thứ gì đó dơ bẩn vậy.


"Chuẩn bị công khai cô ấy rồi ư?"

 

Phút chốc gương mặt Tạ Lâm Châu bỗng tối sầm lại, "Cô đã điều tra cô ấy sao?"


Giọng điệu căng thẳng của anh khiến Ôn Tự không khỏi bật cười, "Cần thiết sao? Tối hôm qua, Tạ tổng đã bỏ ra một triệu để mua nụ cười của cô ấy, chỉ cần có mắt đều có thể nhìn thấy được."


Tạ Lâm Châu chăm chú nhìn vào cô.



/1124

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status