Theo bản năng phòng vệ, trước khi vào tòa nhà, Ôn Tự đi mua vài món đồ tự vệ.
Cô vừa bước vào thang máy trước, một chiếc xe khác cũng vừa dừng lại. Tạ Lâm Châu nắm tay dẫn Thẩm Tri Ý bước xuống xe.
Gương mặt cô ta đầy lo lắng:
“Lâm Châu, anh chắc chắn lo được chứ?”
Lệ Tư Niên vừa về nước đã thâu tóm liền mấy công ty giải trí. Một trong số đó có Thẩm Tri Ý góp vốn.
Cô ta là ca sĩ đang nổi, đúng thời kỳ rực rỡ nhất thì bị một đòn đánh úp, mọi thứ đều rối loạn.
Tạ Lâm Châu ngước nhìn tòa nhà trước mặt. Ánh mắt hắn mờ tối:
“Lệ Tư Niên muốn đối phó tôi thế nào là chuyện giữa tôi với anh ta. Nếu lôi
cả em vào thì đúng là vấn đề nhân phẩm. Anh sẽ đi nói chuyện rõ ràng với anh ta.”
Thẩm Tri Ý ôm lấy hắn, mắt hoe đỏ:
“Lâm Châu, anh nhất định phải giúp em. Em rất trân trọng những gì mình đang có.”
“Anh biết rồi, giao cho anh.”
…
Ôn Tự đứng trước cửa phòng tổng giám đốc, bị hệ thống an ninh chặn lại. Đèn đỏ nhấp nháy trên đầu, robot kêu loạn cả lên.
Cảnh báo có người khả nghi xâm nhập.
Tống Xuyên đứng bên cạnh, mặt mày có phần cứng đờ: “Cô Ôn, phiền cô giao đồ ra đi.”
Làm anh vui
Ôn Tự cười gượng, từ trong túi móc ra hai con dao nhỏ, một bình xịt chống sói, nước ớt và vài món phòng thân khác.
Tống Xuyên: “… Cô Ôn, sếp chúng tôi chỉ muốn trả lại đồ cho cô, chứ không buôn người đâu.”
Ôn Tự đỏ mặt: “Xin lỗi.”
Nói xong còn vén váy, tháo ra một cây gậy điện cỡ nhỏ giấu ở đầu gối. Tống Xuyên phì cười.
Phụ nữ thích sếp của họ nhiều vô kể, muốn trèo lên bằng mọi cách, kiểu váy áo lộng lẫy nào anh cũng thấy qua rồi.
Nhưng mang cả đống vũ khí định lấy mạng sếp thì Ôn Tự là người đầu tiên. Không hổ là oan gia trời định.
Sau khi nhận được sự cho phép từ bên trong, Tống Xuyên mở cửa cho Ôn Tự bước vào.
Trên đường đến đây, Ôn Tự đã chuẩn bị tâm lý, nên lúc này cũng không quá căng thẳng.
Nhưng chỉ đi vài bước, khi trông thấy người đàn ông ngồi sau bàn làm việc, mọi phòng bị trong cô lập tức sụp đổ.
Cô cứ tưởng mình hoa mắt.
“Lệ Tư Niên?” Ôn Tự nghẹn họng, “Sao anh lại ở đây?”
Lệ Tư Niên trong bộ vest chỉnh tề, gương mặt anh tuấn càng toát lên vẻ nghiêm nghị, lạnh lùng.
Anh dường như đã chờ sẵn từ lâu, thản nhiên nói: “Tôi không thể ở đây à?”
Ôn Tự thấy anh bình tĩnh như vậy, cảm giác như đang rơi vào một bộ phim kinh dị.
Cô vùng vẫy trong tuyệt vọng, lôi điện thoại ra kiểm tra lại địa chỉ. Lệ Tư Niên cong môi: “Không nhầm đâu.”
Lòng bàn tay Ôn Tự lạnh toát, ngẩng đầu nhìn anh: “Tối hôm đó…” “Là tôi.” Giọng anh nhàn nhạt.
“…”
Ôn Tự vẫn không tin.
Lệ Tư Niên đặt tập hồ sơ xuống, lười biếng tựa người ra sau, quan sát cô: “Không tin à?”
Ngón tay anh thon dài giơ lên.
Một chiếc nhẫn lấp lánh dưới ánh đèn.
Sắc mặt Ôn Tự lập tức thay đổi, sải bước lao tới định giật lấy.
Lệ Tư Niên giơ tay lên cao, động tác của cô hụt hẫng, nhào thẳng vào lòng anh.
Hai cơ thể va chạm.
Hơi thở quen thuộc của anh bao trùm lấy cô ngay lập tức.
Giọng nói mang chút trêu ghẹo vang lên bên tai: “Vội vàng nhào vào lòng tôi thế?”
Ôn Tự đỏ ửng tai, vội vàng muốn lùi lại, nhưng Lệ Tư Niên lại hạ tay xuống: “Không cần nhẫn nữa à?”
“…”
Bẫy rõ rành rành.
Không lấy được nhẫn, Tạ Lâm Châu lại là một mối phiền toái; nhưng nếu nhẫn ở trong tay Lệ Tư Niên, thì anh còn nguy hiểm hơn.
/1124
|