Formalin là dung dịch nước formaldehyde HCHO , trong suốt, không màu, có tính ăn mòn, và dễ bay hơn. Khi mới mở nắp có mùi hăng mạnh. Một trong những tác dụng của nó là dùng để ngâm xác động vật hoặc con người để giữ nguyên hình dạng ban đầụ
Trên khuôn mặt điển trai của Lãnh Quân Trì hiện ra một nụ cười nhạt, hiếm khi trêu chọc nói “Cô không thích người khác nhìn cô sao?”
Hòa Đinh lạnh nhạt nhìn anh, nói “Nói thích, anh bằng lòng cống hiến đôi mắt của anh ra sao?”
Đôi mắt thâm thúy của Lãnh Quân Trì hơi nheo lại, nhìn kỹ khuôn mặt lạnh lùng kiêu ngạo của Hòa Đinh, nhướn mày hỏi “Cô không phải là đang nghiêm túc đấy chứ?”
Trong con ngươi thâm trầm của Hòa Đinh hiếm khi có chút phản ứng, cô giơ dao mổ lên, lạnh lùng nói “Bây giờ liền xuống tay.”
Sắc mặt Lãnh Quân Trì khẽ biến, chậm rãi ngậm miệng lại.
Hiện tại anh bị Hòa Đinh cột ở trên bàn phẫu thuật, ngay cả đường phản kháng cũng không có, xem ra tạm thời vẫn không nên chọc giận cô thì tốt hơn.
“Tôi muốn đi núi bên kia thu thập thảo dược, anh thành thật một chút “ Hòa Đinh dùng vẻ mặt vô cảm ra lệnh.
Lãnh Quân Trì gật gật đầu, anh giãy dụa một chút cho Hòa Đinh xem “Hiện tại tôi bị cô cột ở trên bàn mổ rồi, chân cũng bị thương, có thể chạy trốn đi đâu?”
Hòa Đinh lạnh lùng liếc anh một cái, cầm lấy ba lô đi ra khỏi phòng phẫu thuật.
Đứng ở cửa, cô luôn cảm thấy có loại cảm giác bị người khác nhìn trộm, cô hơi lo lắng, mở lên công tắc cơ quan đã lâu không dùng tới, lúc này mới yên tâm rời đi.
Hòa Đinh mới rời khỏi nhà, từ trong lùm cây cách biệt thự không xa liền chui ra một cái đầụ
Xác định Hòa Đinh đi vào rừng rậm không thấy bóng dáng nữa, chủ nhân của cái đầu này mới từ trong lùm cây đứng dậy.
Người này chính là Hàn Thiếu Dã, mục đích lần này anh tới chính là trộm thuốc.
Sớm có nghe nói tòa biệt thự này lúc ông bác sĩ già quái dị còn sống ở đây, vì phòng ngừa nửa đêm có người xâm nhập vào, liền bố trí sương độc khắp nơi. Anh ta lấy ra mặt nạ phòng độc đội lên đầu, rón rén mò vào trong biệt thự.
Lãnh Quân Trì cũng chờ sau khi Hòa Đinh rời đi, một đôi mắt phượng lạnh nhạt không gợn sóng lập tức trở nên âm hiểm trở lại, anh làm sao sẽ cam tâm tình nguyện làm quyển sủng của một người phụ nữ chứ.
Hai tay anh dùng sức giãy dụa, không để ý đau đớn, dây lưng hằn thật sâu vào trong da thịt nơi cổ tay “bốp” một tiếng, dây lưng bị đứt ra, hai tay của anh cũng được tự do.
Ngồi dậy cởi dây trói trên cổ chân, xoay người nhảy xuống giường, nhưng bởi vì dùng sức quá mạnh, cẳng chân bên trái còn chưa khỏi hẳn truyền đến một trận đau đớn tận xương.
Tấm thảm màu trắng đắp trên người rơi xuống, lúc anh đưa tay nhặt lên lại nhìn thấy một màn ghê người.
Chỉ thấy từ bắp chân của anh mãi cho đến bắp đùi bên trong, hễ là nơi nào cần khâu lại đều là dùng chỉ khâu màu đỏ để khâu lên. Cả cái chân ghê tởm như bị cả đàn rết bò lên đầy trên chân.
Anh đối với sở thích ác độc của Hòa Đinh căm thù đến tận xương tuỷ.
Ở trong phòng phẫu thuật tìm kiếm nửa ngày, ngoại trừ tấm thảm đắp trên người, không còn vật gì khác, quần áo phi công anh mặc lúc ngã xuống cũng không biết tung tích đâụ
Anh chỉ có thể chấp nhận dùng tấm thảm che chắn nửa người dưới của mình, sau đó khập khiễng đi ra khỏi phòng phẫu thuật.
Lúc này, Hàn Thiếu Dã đã cạy mở được cửa biệt thự, anh ta cẩn thận đẩy cửa ra, sau đó nhanh chóng né tránh, đợi một lúc lâu cũng không thấy có sương mù kỳ lạ nào phun ra mới yên tâm.
/1856
|