Kể từ sau khi bị lấy đi tròng mắt lần trước, thì nửa mặt bên phải của anh vẫn luôn tɾong trạng thái tê dại, cho dù dùng tay xoa nắn, thì dường như cũng không cảm nhận được cảm giác đụng chạm gì.
Lại còn quấn một lớp băng dày, nên anh cũng không biết mặt mình rốt cuộc như thế nào.
Hòa Đinh im lặng đi về phía trước, Lãnh Quân Trì đi the0 sát cô, anh phát hiện con đường này rấtquen thuộc với Hòa Đinh, hơn nữa dọc đường đi đều không có chạc cây bụi nào chắn đường, dưới lòng bàn chân còn có một con đường nhỏ được người khác đi tạo thành, xem ra là thường xuyên có người đi, nên mới có con đường mòn này.
Trong rừng thỉnh thoảng truyền tới tiếng cú mèo kêu, còn có tiếng xào xạc thú vật tạo ra.
Dọc đường đi, anh nhìn thấy có vài nơi có ánh sáng, thỉnh thoảng cũng sẽ nghe thấy vài tiếng nói chuyện, anh biết đó là của những người cũng bị nhốt ở đây.
“Những người sống tɾong rừng đều là vài người g͙ià yếu đuối, những người có năng lực thì đều quy phụcba thế lực lớn ở núi Cách Ly.” Hòa Đinh giải thích đơn giản.
“Ngoại trừ Dino tới hôm nay, còn hai người nữa là ai?” Lãnh Quân Trì muốn nhanh chóng thăm dò thông tin chi tiết của đối phương.
“Tội phạm kinh tế thiên tài Kiều Vũ Sinh, lính đánh thuê Vương Hắc Thước.” Hòa Đinh trầm giọng nói.
Lãnh Quân Trì hơi có chút bất ngờ khi nghe thấy tên hai người này, trước đây bên ngoài đồn rằng hai người này đã chết, không ngờ lại bị bắt nhốt ở đây.
Con mắt đen còn lại của anh hơi nhe0 lại, nơi này thật là thú vị.
Nhìn thấy Hòa Đinh quay đầu nhìn mình, anh lập tức thu lại vẻ kiêu ngạo lạnh lùng, thản nhiên nói “Cũng chỉ như vậy.”
Hòa Đinh biết Lãnh Quân Trì tự phụ, hôm nay anh quả thực đã áp chế Dino bằng khí chất của mình, nên có chỗ tự phụ kiêu ngạo.
Thế nhưng, Hắc Thước thì còn dễ, Kiều Vũ Sinh thì lại là một nhân vật vô cùng nguy hiểm.
Bao nhiêu vụ giết người ở núi Cách Ly đều là do anh ta gây ra, nam nữ đều không bỏ qua.
The0 con đường nhỏ đi xuống phía dưới thì tới chân núi, trước mặt là một đầm lầy hoang vắng.
Đầm lầy bốc hơi, có một mùi tanh hôi.
Lãnh Quân Trì hơi nhíu mày, không biết tại sao mùi ở chỗ này lại khó ngửi như vậy, nhưng khuôn mặt lạnh lùng xinh đẹp của Hòa Đinh thì vẫn không có biểu cảm gì.
Hòa Đinh cất bước đi về phía trước, the0 sát là Lãnh Quân Trì không quen với địa hình nơi này.
Lúc đi qua đầm lầy, dưới ánh trăng mờ ảo Lãnh Quân Trì nhìn thấy bên tɾong lại nổi lên mấy bộ xương trắng trêu lềnh bềnh, còn có vài cái xác chưa thối rữa.
Lãnh Quân Trì liếc nhìn bằng con ngươi lạnh lùng, cuối cùng cũng hiểu tại sao nơi này lại có mùi hôi, hóa ra nơi này là nơi họ chất đống xác chết.
Hòa Đinh đột nhiên dừng bước, Lãnh Quân Trì cũng dừng the0.
Trước mặt họ xuấthiện một tấm biển cảnh báo màu đỏ, trên đó viết “sóng đïện cao tần, xin lùi lại, nếu không tự gánh lấy hậu quả.”
Hòa Đinh nhặt một hòn đá phủ đầy rêu xanh ở nơi đó rồi ném tới cách đó không xa, chỉ nghe thấy tiếng xèo xèo, hòn đá hình như đã chạm vào một màn chắn tɾong suốt gì đó, sau đó từ chỗ đó hiện ra một luồng ánh sáng màu xanh lam, từ dưới đất lan dần lên bầu trời, rồi mới dần dần tản ra ở nơi rấtxa.
Lãnh Quân Trì ngẩng đầu nhìn, không ngờ diện tích phủ của sóng đïện cao tần lại lớn như vậy.
Hòa Đinh lạnh lùng nói “Toàn bộ ngọn núi bị bao phủ bởi sóng đïện cao tần cảm ứng này, chúng tôi đã thử vô số cách muốn xông qua, trên trời dưới đất đều không được, đã có rấtnhiều người hy sinh ở đây.”
/1856
|