Hào Môn Kiêu Sủng: Tình Yêu Và Báo Thù

Chương 17

/1856


Đôi mắt lạnh lùng u ám của Hòa Đình nhìn bàn tay đang ôm lấy vai mình, rồi lại nhìn khuôn mặt đầy mê hoặc của Lãnh Quân Trì, một cơn ớn lạnh liền tràn ra từ tɾong con ngươi.

Lãnh Quân Trì vẫn nhìn cô cười híp mắt, vẻ mặt không chút sợ hãi.

“Nếu đã như thế, vậy thì làm phiền rồi.” Dino cảm thấy mình còn ở lại nữa thì sẽ có chút dư thừa.

“Ừm.” Hòa Đinh nhàn nhạt đáp một tiếng.

Dino nở nụ cười nhạt, nhìn cô bằng con ngươi đen láy, đôi mắt lạnh lùng như sương của cô lúc nào cũng khiến anh ta nhớ tới hình bóng tɾong lòng kia của anh ta.

Lúc trước, cũng chính bởi vì ánh mắt của cô, mà một người máu lạnh vô tình như anh mới đưa cô tới chỗ của ông bác sĩ g͙ià quái gở này.

Thời gian trôi qua, nhìn Lãnh Quân Trì bên cạnh Hòa Đinh, tim anh ta giống như bị thứ gì đó đâm vào, có chút đaụ

Dino xoay người rời đi, thì Lãnh Quân Trì lại đột nhiên đưa tay ra, Hòa Đinh muốn ngăn lại, nhưng động tác của Lãnh Quân Trì thực sự là quá nhanh, Dino chợt xoay người lại, nhưng quần áo trên người vẫn rơi vào tay Lãnh Quân Trì.

Con ngươi đen lạnh lùng của Dino chứa đầy sự tức giận, rấtkhó chịu với sự khıêu khích của Lãnh Quân Trì.

Nhưng Lãnh Quân Trì thì lại mặc áo khoác của anh ta lên người mình, không ngờ rằng rấtvừa vặn. Vóc dáng anh vô cùng h0àn hảo, bộ đồng phụcnày mặc lên người anh, càng toát lên sự khí phách của quân phiệt.

“Cảm ơn nha.” Lãnh Quân Trì hơi nhướng mày nhìn Dino.

“Không có gì.” Dino có chút kiêng kỵ Lãnh Quân Trì, dù sao thì động tác vừa rồ thực sự là quá nhanh, anh ta thậm chí còn không kịp rút súng.

Ánh mắt Dino sâu thẳm, anh ta buông bàn tay đang cầm khẩu súng lục bên hông xuống, nói “Tạm biệt” với Hòa Đinh, rồi xoay người rời đi.

Hòa Đinh tựa vào cửa sổ sát sàn nhìn ra ngoài, vẻ mặt lạnh như băng, dường như đang nghĩ điều gì đó.

Lãnh Quân Trì đi tới bên cạnh cô, một tay chống lên tường, tay còn lại thì chống e0, cười xấu xa hỏi, “Đang nghĩ gì?”

Hòa Đinh quay đầu qua, đôi mắt phủ đầy sương lạnh bắt gặp con mắt phượng duy nhất của Lãnh Quân Trì, mặc dù nửa bên mặt của anh đã quấn băng gạc, nhưng vẫn không ảnh hưởng tới vẻ đẹp trai tuấn tú của anh.

Chỉ tiếc là, Hòa Đinh không để ý tới những thứ đó, lạnh lùng nói, “Lãnh Quân Trì, thu lại nụ cười giả tạo của anh đi.”

Thực ra cô rấtmuốn nói, vừa rồi anh làm như vậy quá mạo hiểm.

Có điều việc này cũng đủ chứng minh sự ma͙nh mẽ của Lãnh Quân Trì.

Nhưng vẻ mặt Lãnh Quân Trì lại không thay đổi, bình tĩnh nói, “Tôi ngược lại cảm thấy đây là mặt thật nhất của tôi.”

“Đừng gạt tôi, tôi biết rấtrõ tɾong lòng anh nghĩ gì.” Hòa Đinh đẩy Lãnh Quân Trì trở lại trước bồn rửa, cô cầm dao phẫu thuật, con ngươi lạnh lùng hơi co lại nói, “Lát nữa tôi sẽ dẫn anh ra ngoài xem, thế giới sinh sống của tôi.”

Lãnh Quân Trì thu lại nụ cười cợt nhả, con ngươi duy nhất u ám khó hiểu, thế giới sinh sống của cô sao?

Anh ngược lại vô cùng tò mò, rấtmong đợi.

Hòa Đinh nhìn Lãnh Quân Trì, không biết sau khi nhìn thấy tất cả sự tàn khốc kia thì nụ cười rạng rỡ đó còn có thể vẫn luôn hiện trên mặt anh không.


/1856

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status