“Xem ra thời gian tôi trở về vừa đúng lúc.” Hòa Đinh chọc chọc má phải của anh, xem ra không có trở ngại gì.
“Tròng mắt của tôi đẹp chứ?” Lãnh Quân Trì cười nói.
Hòa Đinh trực tiếp đi tới kệ lấy xuống một lọ thuốc, bên tɾong có một tròng mắt được ngâm tɾong formalin.
Cô tỏ vẻ ċһán nản chả hứng thú, “Còn cho rằng sẽ lóng lánh như một ngôi sao, kết quả lại bình thường như vậy.”
Lãnh Quân Trì thấp giọng cười, con ngươi còn lại kia vẫn sáng rực “Vậy cô gắn lại cho tôi đi.”
“Gắn lại?” Hòa Đinh cảm thấy anh đang nói đùa, “Đã ngâm tɾong formalin rồi, anh bỏ cuộc đi.”
Hòa Đinh vén chăn lên kiểm tra xem tình trạng vết thương ở chân trái của anh, vết thương khép lại rấtnhanh, xem ra thuốc đặc trị của mình có tác dụng͟͟ rồi. Còn Lãnh Quân Trì thì không có bất kỳ phản ứng xấu nào, điều này cũng có nghĩa là không có bất kỳ tác dụng͟͟ phụ nào.
“Ngày mai tôi sẽ tiến hành cắt chỉ cho anh, ngày mốt hẳn là có thể xuống giường rồi.” Hòa Đinh không hề lo lắng Lãnh Quân Trì sẽ gây ra bất lợi gì cho mình.
Lãnh Quân Trì cong môi cười xấu xa nói “Hòa Đinh, cô tùy tiện vén chăn của tôi ra như vậy chẳng lẽ không cảm thấy xấu hổ sao?”
Vẻ mặt Hòa Đinh lúng túng, lắc đầu nói, “Tại sao lại xấu hổ?”
“Nam nữ có sự khác biệt, cô không biết sao?” Lãnh Quân Trì nhìn Hòa Đinh bằng đôi mắt sâu thẳm, anh càng ngày càng không hiểu cô, không biết là nên nói cô ngây thơ hay là.....
“Trong mắt tôi nam nữ bình đẳng, có sức sống là sinh vật, chết rồi thì chính là thi thể.” Hòa Đinh có thế giới quan của riêng mình.
Lãnh Quân Trì tức cười, xem ra cô là ở núi Cách Ly quá lâu rồi, nên đã tách rời thế giới bên ngoài.....thế giới bên ngoài tràn ngập đủ thứ.....
.......
Ngày hôm sau, Lãnh Quân Trì cuối cùng cũng được tháo chỉ, mặc dù tình trạng vết thương trên chân không đáng ngại, nhưng băng gạc bên mặt phải của anh thì ít nhất ba ngày mới có thể tháo ra hơn nữa không thể dính nước.
Trong lòng Lãnh Quân Trì chỉ có một suy nghĩ, đó chính là nhanh chóng rời khỏi núi Cách Ly.
Mà việc anh phải làm trước chính là, khiến Hòa Đinh buông bỏ cảnh giác với mình, như thế anh mới có cơ hội trốn thoát.
Hòa Đinh động lòng từ bi tháo xích cho anh, để anh có thể cử động trái phải.
Anh đứng bên bàn phẫu thuật cử động chân tay, ngoại trừ chân trái ra thì những thứ khác đều bình thường.
Hòa Đinh đưa lưng về phía anh, thu dọn bồn rửa.
Ánh mắt Lãnh Quân Trì sâu thẳm, nhanh chóng đưa một tay về phía Hòa Đinh.
Hòa Đinh phản ứng rấtnhanh, trước khi tay Lãnh Quân Trì còn chưa chạm vào vai mình thì bàn tay còn dính nước của cô đã cầm dao phẫu thuật chĩa vào chỗ yết hầu Lãnh Quân Trì.
Lãnh Quân Trì không ngờ rằng phản ứng của Hòa Đinh còn nhanh hơn mình nghĩ, còn Hòa Đinh thì kiêng kỵ Lãnh Quân Trì vài phần, bởi vì cô biết Lãnh Quân Trì dường như chưa dùng hết sức lực.
Xoẹt một tiếng, tấm chăn quấn quanh e0 của Lãnh Quân Trì liền rơi xuống đất, anh cứ thế mà xuấthiện một cách trần trụi trước mặt Hòa Đinh.
/1856
|