Giam Cầm Trong Tình Yêu Của Dạ Thiếu

Chương 23

/480



Cuối cùng, anh si mê hôn lên ngón áp út vừa được xăm hình chiếc nhẫn của cô.

“Tang Tang, bảo bối, em là của tôi  Vĩnh viễn chỉ có thể thuộc về một mình tôi, cả đời này chỉ có thể dựa vào tôi để sống 

Đợi em đủ hai mươi tuổi, chúng ta sẽ đi đăng ký kết hôn. Bây giờ thì ngoan ngoãn nghe lời tôi, biết chưa?”

Ninh Tang Tang không biết 

Cô cắn chặt răng, giận dữ trừng mắt nhìn người đàn ông ấy. Cô không muốn cả đời bị nhốt trong căn gác xép tồi tàn này 

Cũng không muốn cả đời làm một thú cưng nhỏ, sống dựa vào người đàn ông này 

Nhưng cô không biết khi nào mới có thể thoát khỏi nơi đây. Cô nước mắt lưng tròng, nhìn ra ngoài cửa sổ đã bị bịt kín, chỉ thấy được một mảnh trăng nhỏ bị che khuất.

Bị nhốt suốt một năm, cô thậm chí đã dần quên mất khái niệm về thời gian.

Mà giờ đây, không chỉ có cô, cả Tống Diễn Châu cũng bị cô liên lụy, sống dở chết dở.

“Khụ khụ khụ…”

Vì quá muộn phiền, Ninh Tang Tang thức trắng cả đêm.

Đến sáng hôm sau, khi tỉnh dậy, trán cô nóng như lửa. Các người hầu đến chăm sóc cô đều bị tình trạng bệnh đột ngột và dữ dội này của cô làm cho hoảng sợ.

Họ vội vã gọi bác sĩ riêng đến khám cho Ninh Tang Tang.

“Ôi ” Bác sĩ riêng đeo găng tay trắng khám xong thì lắc đầu  “Bà chủ bị sốt cao tái phát, lại thêm tâm bệnh tích tụ, không dễ gì hạ sốt, phải uống thuốc và điều dưỡng cẩn thận mới được.”

Loại thuốc mà bác sĩ riêng kê cuối cùng cũng không quá mạnh, dù sao thì cơ thể của Ninh Tang Tang cũng yếu ớt, thuốc mạnh cô không chịu nổi.

Cùng lúc đó, tại tập đoàn Dạ thị, trong văn phòng tổng giám đốc.

Dạ Hàn Trầm đã đi làm. Anh đứng thẳng tắp trước ô cửa sổ sát đất rộng lớn, sắc mặt tái nhợt, đang nhíu mày lắng nghe người giúp việc báo cáo về tình hình bệnh của Tang Tang.

“Tổng giám đốc Dạ, bà chủ uống thuốc xong thì cứ ngủ mê man suốt, chỉ tỉnh dậy một lần để xin nước.”

“Lúc uống thuốc, cô ấy có làm loạn không?”

Dạ Hàn Trầm biết rất rõ, Tang Tang luôn sợ vị đắng.

Dù sao thì vị giác của Tang Tang luôn nhạy cảm hơn người thường rất nhiềụ Mỗi lần uống thuốc đều phải để anh vừa dỗ vừa dọa mới chịu uống.

“Không có, tổng giám đốc Dạ. Lần này bà chủ uống thuốc rất ngoan, không chỉ uống thuốc, cả ngày hôm nay cô ấy cũng rất ngoan, không náo loạn đòi gặp cái người họ Tống kia nữa. Cô ấy hoặc là đang ngủ, hoặc là ngẩn người.”

Hử? Mỗi ngày Ninh Tang Tang đều ầm ĩ đòi anh thả Tống Diễn Châu, hôm nay sao bỗng dưng lại không ầm ĩ nữa?

Dạ Hàn Trầm theo bản năng cảm thấy có chút bất thường và bất an. Anh nhanh chóng xử lý xong công việc trong tay, rồi lập tức về nhà sớm.

Khi mở cửa gác mái, Dạ Hàn Trầm phát hiện Ninh Tang Tang lúc này đang tỉnh.

Nhưng người ban nãy còn đang ngẩn người nhìn ra ngoài cửa sổ, vừa nghe thấy tiếng anh, lập tức trong đôi mắt to ươn ướt liền hiện lên một tia tức giận.

Dù gì thì cầu xin cũng chẳng có tác dụng, cô đang nghĩ cách khác để cứu Tống Diễn Châu, mới chỉ nghĩ ra được chút manh mối thì lại bị người đàn ông này làm gián đoạn.

Cô rất tức.

Bực dọc quấn chăn nhỏ, từng chút từng chút dịch người sang bên tường, như thể không muốn để ý đến người đàn ông này.




/480

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

Chính sách bảo mật

Điều khoản sử dụng

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status