Cô không hiểu bản thân đã tạo nghiệt gì để đến nỗi chỉ vì một lần tham gia yến tiệc mà lại bị người đàn ông quyền lực nhất Ung Thành để mắt đến.
Chỉ với một câu nói của anh, cha mẹ cô đã phá sản, bị ép buộc phải giao cô cho anh.
Khi đó cô không hề biết rằng mình sẽ mất đi tự do, vĩnh viễn bị nhốt trong chiếc lồng son này.
Bị giam cầm suốt một năm, cô cảm thấy mình sắp phát điên.
“A Trầm.” Lúc này, cô cẩn thận nắm lấy vạt áo anh, giọng điệu vừa nhút nhát vừa đáng thương “Em muốn ra ngoài... cầu xin anh, cho em ra ngoài được không?”
“Em nói gì ”
Sắc mặt Dạ Hàn Trầm chợt lạnh băng, sát khí tràn ngập trong đôi mắt đỏ ngầụ
Ninh Tang Tang cảm giác khuôn mặt nhỏ nhắn của mình bị bàn tay to lớn của anh siết chặt.
Trong mắt anh tràn đầy vẻ phẫn nộ và không thể tin được “Bảo bối, em muốn ra ngoài, rời khỏi anh Em định đi tìm ai? Có phải là tên họ Tống kia không?”
“Không... ưm...”
Gương mặt Ninh Tang Tang bị anh bóp đến đau nhói, đến mức không thể thốt nổi một câu hoàn chỉnh, chỉ có thể điên cuồng lắc đầụ
Nhưng Dạ Hàn Trầm vốn không có ý định nghe cô nói.
Anh hừ lạnh, lực tay càng siết chặt hơn “Bảo bối, xem ra dạo này em sống quá sung sướng nên đã quên mất bài học trước kia rồi ”
Bài học trước kia?
Cả đời này Ninh Tang Tang cũng không thể quên
Ban đầu, dù là ép cha mẹ cô giao cô cho anh nhưng người đàn ông hơn cô bảy tuổi này vẫn không hề cưỡng ép cô, thậm chí còn hết mực cưng chiều, nâng niu cô như châu báụ
Nhưng kể từ ngày cô và anh trai thanh mai trúc mã Tống Diễn Châu cùng lén ra ngoài cả đêm vào dịp sinh nhật, Dạ Hàn Trầm đã hoàn toàn phát điên.
Anh không chỉ sai người đánh Tống Diễn Châu một trận thừa sống thiếu chết mà còn ép cô nghỉ học, nhốt cô trong căn gác này như một con thú cưng.
Dạ Hàn Trầm từng nói “Bảo bối Tang Tang chỉ có thể là của anh. Phải ngoan ngoãn nghe lời, không được chạy lung tung, nếu không anh sẽ bẻ gãy chân em ”
Khi đó, cô vẫn còn là một thiếu nữ tràn đầy sức sống, làm sao có thể cam tâm bị giam cầm trong một nơi tối tăm, lạnh lẽo như thế này.
Suốt một năm qua, cô đã liều mình bỏ trốn hai lần, nhưng cả hai lần đều bị bắt trở lại, bị trừng phạt đến mức suốt hai tháng không thể xuống giường
Bây giờ...
Người đàn ông này dùng bàn tay bệnh hoạn của mình vuốt ve thân thể cô “Bảo bối, đã có bài học trước đây như vậy mà em vẫn còn dám đòi ra ngoài, còn nói không phải vì muốn gặp tên họ Tống kia sao?”
“Em không hề ”
Ninh Tang Tang vội vàng giải thích “A Trầm, em thật sự chỉ coi Diễn Châu như một người anh trai, giữa chúng em không có gì cả. Em không muốn đi đâu hết, anh chỉ cần dẫn em xuống dưới một lần thôi có được không? Em chỉ muốn hít thở không khí trong lành.”
Bởi vì trên căn gác này, cửa sổ bị đóng kín bằng những tấm ván chồng chéo, nên căn phòng luôn u tối với những bức rèm dày đặc, đến ánh sáng mặt trời mà cô cũng không thể nhìn thấy.
Dạ Hàn Trầm nhìn ánh mắt cô khao khát hướng về thế giới bên ngoài, đôi mắt anh vẫn lạnh lùng, đầy vẻ bệnh hoạn, nhưng sắc mặt đã dần dịu xuống.
“Được, anh sẽ bế em xuống.”
Sự kiểm soát của anh đối với cô đã đạt đến mức đáng sợ.
|
/480
|

