Anh ta cố gắng bò dậy ngăn cản
“Họ Dạ Tên cầm thú Anh là đồ cầm thú Mau buông Ninh Ninh ra ”
Nhưng Tống Diễn Châu không thể đứng lên, chỉ có thể trơ mắt nhìn. Còn Dạ Hàn Trầm thì quay sang, ánh mắt đối diện với anh ta, lạnh lùng đầy khıêu khích.
Dạ Hàn Trầm cười khẩy, giọng nói đầy châm chọc
“Cậu Tống phản ứng có hơi quá rồi nhỉ? Đây là chuyện mà mỗi ngày tôi và Tang Tang đều làm.”
Tống Diễn Châu lập tức siết chặt nắm đấm
“Không thể nào Tuyệt đối không thể ”
Ninh Ninh của anh ta thuần khiết như vậy, sao có thể ngày nào cũng làm chuyện ấy với Dạ Hàn Trầm được.
“Không tin à?”
Dạ Hàn Trầm cười lạnh, đưa tay xoa xoa đầu Ninh Tang Tang
“Vậy để Tang Tang của chúng ta nói cho cậu biết, có phải không?”
Khuôn mặt tinh xảo của Tang Tang lập tức đỏ bừng, tuy là cô bị ép buộc, nhưng ngày nào người đàn ông này cũng hôn hoặc cắn cô.
“Phải.”
Cô quay mặt đi, giọng rất nhỏ, dường như có chút xấu hổ.
Dù sao thì Tống Diễn Châu là người anh trai mà cô yêu quý nhất, chuyện như vậy… nói ra thật mất mặt.
Tống Diễn Châu như bị sét đánh ngang tai, nhưng rất nhanh, đôi mắt sau cặp kính gọng vàng đã lập tức đỏ hoe đầy oán hận
“Nhất định là anh ép buộc cô ấy Đồ cầm thú Sao anh có thể đối xử với Ninh Ninh như vậy Cô ấy là người thuần khiết nhất trên đời này ”
“Tang Tang là của tôi Tôi muốn thế nào thì là thế ấy ”
Ánh mắt Dạ Hàn Trầm nhìn Tống Diễn Châu ngày càng lạnh lẽo
“Họ Tống Nể mặt Tang Tang, quỳ xuống thừa nhận cô ấy là người phụ nữ của tôi, tôi sẽ tha cho cậu Bằng không, dám mơ tưởng đến người phụ nữ của tôi thì cứ đợi nhà họ Tống đến nhặt xác cậu đi ”
Dạ Hàn Trầm đã để lại một con đường sống cho Tống Diễn Châụ
Chỉ có điều dù Tống Diễn Châu là người nho nhã lịch thiệp nhưng lại nổi tiếng là kiêu ngạo và cứng đầụ Nói trắng ra là sĩ diện đến chết.
Sao anh ta có thể quỳ gối trước Dạ Hàn Trầm
Huống chi, còn phải thừa nhận Ninh Ninh là của tên cầm thú đó
“Phí Họ Dạ, anh nằm mơ đi ”
Tống Diễn Châu nghiến răng, ánh mắt sau cặp kính gọng vàng tràn ngập phẫn nộ và căm hận.
Dạ Hàn Trầm sớm biết anh ta sẽ lựa chọn như vậy. Anh cúi đầu, khóe môi nhếch lên cười lạnh, nhìn cô gái trong lòng.
“Bảo bối, em xem, có phải tôi đã cho anh ta cơ hội rồi không? Là hắn ta không biết điềụ Em nói xem tôi có nên…”
“Không Không được ”
Ninh Tang Tang hoảng sợ lắc đầu liên tục, cô vội vàng khuyên nhủ Tống Diễn Châu
“Anh Diễn Châu, anh hãy đồng ý đi, em xin anh, anh đồng ý đi…”
Dù sao thì ở thành phố Ung này, Dạ Hàn Trầm chính là một Diêm Vương sống máu lạnh và tàn nhẫn.
Còn nhà họ Tống của Tống Diễn Châu, chỉ là một gia tộc hạng hai. Dạ Hàn Trầm muốn giết Tống Diễn Châu thì có hàng trăm cách.
Nên Ninh Tang Tang lập tức hoảng đến mức sắp khóc
“Anh Diễn Châu, em xin anh…”
“Ninh Ninh ”
Tống Diễn Châu mặt mày tái nhợt, nhưng giọng nói kiên định
“Em biết rõ, để anh chịu nhục như vậy, anh thà chết còn hơn ”
“Hừ ”
Dạ Hàn Trầm bật cười lạnh lẽo như kẻ khát máu
“Vậy thì cứ chờ chết đi Người đâu, truyền lệnh của tôi, từ giờ trở đi, đến một giọt nước cũng không được mang vào ”
“Rõ, Tổng giám đốc Dạ ”
|
/480
|

