Mộc Như Lam cầm cây kéo chậm rãi tiến đến trước gương, lưỡi kéo màu trắng bạc ánh lên một tia sắc bén dưới ánh đèn, phản chiếu trên làn da trắng nõn mỏng manh như cánh hoa.
Xoẹt xoẹt
Một vài sợi tóc được cắt đi, rơi xuống sàn phòng tắm lát gạch trắng sứ.
Tóc bị đốt, nhưng không nhiều, bởi vì cô vẫn luôn để tóc dài đến chấm eo, cho nên bị cháy một nửa, một lọn tóc cụp xuống, cô muốn tiêu hủy “chứng cứ” trước khi Kha Xương Hoàng và Akutsu Junko quay lại. Có điều thật sự quá phiền toái, Mộc Như Lam nghĩ có nên dứt khoát cắt ngắn đi không.
Sau khi suy nghĩ kỹ, cô bắt tay vào chuẩn bị.
Mộc Như Lam hất tóc sang một bên, mở kéo ra, “xoẹt” một cái, tóc rơi xuống sàn. Cửa phòng tắm chợt mở ra, Mặc Khiêm Nhân vừa mở cửa ra thì nhìn thấy Mộc Như Lam đang cắt tóc, ngẩn ra, trong đầu còn chưa kịp suy nghĩ, lập tức lên tiếng, “Đừng nhúc nhích!”
Mộc Như Lam chớp mắt, tay cầm kéo và cầm tóc đối diện với Mặc Khiêm Nhân.
“Em đang làm gì thế?” Mặc Khiêm Nhân đi vào phòng tắm, duỗi tay đoạt lấy “Vật phẩm nguy hiểm” trên tay cô , cúi đầu nhìn tóc rơi trên trên nền gạch trắng sứ, mày hơi nhăn lại.
Mộc Như Lam không lên tiếng, ngoan ngoãn buông tóc ra đứng trước mặt Mặc Khiêm Nhân, dịu dàng cười lại vô tội nhìn hắn.
Không cần vài giây, Mặc Khiêm Nhân đã đoán chuyện gì xảy ra, hắn im lặng nhìn cô, vẻ mặt lạnh nhạt như cũ, lại giống như có gợn sóng nhẹ nhàng nhô lên.
Ánh đèn trong phòng tắm chiếu xuống nền gạch trắng sứ khiến phòng tắm đã sáng lại càng sáng hơn.
Người đàn ông vẫn như cũ không nói gì, chỉ im lặng dắt cô đi ra ngoài, để cô ngồi lên giường, chậm rãi giúp cô nhặt những sợi tóc đã cháy ẩn sâu trong tóc ra, sau đó cắt bỏ.
Trong phòng vô cùng yên tĩnh, ngay cả tiếng ma sát giữa tóc và quần áo cũng không có.
Mộc Như Lam ngước mắt lên, đầu cũng nâng lên, nhưng vừa mới nhúc nhích đã bị đè lại, Mặc Khiêm Nhân đang ở chọn mấy sợi tóc bị đốt bên trong tóc mái.
“Khiêm Nhân?” Mộc Như Lam nhẹ nhàng gọi, giọng nói mềm mại, hệt như con mèo nhỏ hơi nâng móng vuốt cào nhẹ vào lòng vậy. Mặc Khiêm Nhân vẫn im lặng như cũ.
Có một loại người, cho dù nói chuyện cũng sẽ khiến người ta cảm thấy yên tĩnh, nhưng người ta lại không hề xem nhẹ sự tồn tại của hắn, ngược lại ngay cả giọng nói cũng không nhịn được mà hạ thấp sợ kinh động đến sự yên tĩnh của hắn.
Hắn yên tĩnh giống như màn đêm cô quạnh, hơi lạnh, bóng đêm vô tận, không nhìn thấy đích.
“Khiêm Nhân?” Mộc Như Lam vươn tay kéo áo hắn, “Anh tức giận sao?”
“Đừng nhúc nhích.” Mặc Khiêm Nhân bình thản trả lời, giọng nói vẫn lạnh lùng trước sau như một, không nghe ra cảm xúc.
Mộc Như Lam không hề nhúc nhích, cảm nhận được ngón tay hơi lạnh của người đàn ông xuyên qua tóc cô, thỉnh thoảng chạm vào da đầu, cảm rất mạnh, nhưng lại cực kỳ thoải mái. Thậm chí cô còn không chạm vào da đầu, có lẽ do ánh đèn quá sáng, hoặc ngón tay quá dịu dàng, hoặc mùi hương của người đàn ông quá khiến cô yên tâm. Cô từ từ cảm thấy hơi mệt mỏi, mi mắt dần dần kéo xuống, cơ thể từ từ nghiêng về phía người đàn ông.
Động tác của Mặc Khiêm Nhân dừng lại, cúi đầu nhìn thiếu nữ mệt mỏi giống con mèo nhỏ đang dựa vào bụng mình. Con mèo nhỏ trở về hang ổ quen thuộc của mình sau một trận vui đùa bên ngoài, đáng yêu cọ cọ, rồi an tâm đi vào giấc ngủ.
Đôi mắt lạnh lùng tựa như hồ nước tĩnh lặng ban đêm phản chiếu dáng người thiếu nữ, hệt như có con chuồn chuồn lướt qua mặt nước, tạo thành những gợn sóng nhẹ nhàng say đắm lòng người. Nhưng mọi thứ rất nhanh lại yên tĩnh như cũ, giống như chưa từng xuất hiện.
Dưới mặt biển yên tĩnh, sóng ngầm đang âm thầm dâng trào.
Hắn cất kéo đi, bế Mộc Như Lam lên, sau đó đặt cô nằm xuống giường, Mộc Như Lam theo bản năng ôm chăn trở mình, cô nằm nghiêng sang bên phải, nhưng cuối cùng vẫn nằm thẳng.
Mùi hương bạc hà trên đầu mũi có vẻ nồng hơn một chút.
Mặt Mặc Khiêm Nhân tiến lại rất gần, hắn âm thầm đánh giá Mộc Như Lam, có thể thấy rõ ràng làn da trắng trẻo và mềm mại của cô, lông mi dài như lông vũ, chiếc mũi nhỏ xinh, đôi môi mềm mại…
Đôi môi lạnh lùng khẽ di chuyển, nhẹ nhàng hôn xuống.
Ban đầu chỉ khẽ chạm, sau đó đột nhiên dùng sức, sau đó dữ dội dữ dội hơn.
Mộc Như Lam nhăn mày, thần kinh nhạy cảm dường như trong tích tắc cảm nhận được nguy hiểm, đột nhiên mở mắt ra. đột nhiên, cô mãnh liệt cắn chặt lấy lưỡi của người nọ, nhìn vào trong hồ nước đó.
Cô quen với bóng đêm, chỉ những gì cô quen thuộc mới phản chiếu rõ ràng trong mắt cô. Mộc Như Lam ngơ ngẩn, sau đó nhanh chóng hoàn hồn lại. Cô mơ hồ hiểu chuyện gì đã xảy ra với Mặc Khiêm Nhân, nhưng điều cô quan tâm không phải cái này.
Biến thái làm gì biết xấu hổ cho nên cô nhanh chóng đáp lại nụ hôn của Mặc Khiêm Nhân, nụ hôn đột nhiên dữ dội như cuồng phong, cô không nhường nhịn chút nào, răng môi quấn quít, nước bọt không kịp nuốt xuống, tràn ra, thỉnh thoảng phát ra tiếng rên rỉ gợi tình.
Trong phòng không bật máy sưởi nhưng không khí nhanh chóng trở nên nóng bỏng.
Đưa bàn tay vào trong bộ đồ ngủ của cô, vuốt ve làn da mỏng manh mềm mại bên hông cô gái, mềm mại tựa như chỉ cần dùng sức một chút sẽ tan ra như tuyết, khiến người ta muốn dùng lực nhưng lại không dám dùng quá nhiều, lưu luyến không lỡ, muốn dừng cũng không được.
Mộc Như Lam cảm thấy mình sắp nghẹt thở, nụ hôn dài cuối cùng cũng kết thúc, cô như đang ở trên mây, hai má cô gái ửng đỏ, ngơ ngác nhìn lên trần nhà, đôi mắt như đang nhìn xuyên qua một lớp sương mù. mông lung không thấy rõ.
Xoẹt xoẹt
Một vài sợi tóc được cắt đi, rơi xuống sàn phòng tắm lát gạch trắng sứ.
Tóc bị đốt, nhưng không nhiều, bởi vì cô vẫn luôn để tóc dài đến chấm eo, cho nên bị cháy một nửa, một lọn tóc cụp xuống, cô muốn tiêu hủy “chứng cứ” trước khi Kha Xương Hoàng và Akutsu Junko quay lại. Có điều thật sự quá phiền toái, Mộc Như Lam nghĩ có nên dứt khoát cắt ngắn đi không.
Sau khi suy nghĩ kỹ, cô bắt tay vào chuẩn bị.
Mộc Như Lam hất tóc sang một bên, mở kéo ra, “xoẹt” một cái, tóc rơi xuống sàn. Cửa phòng tắm chợt mở ra, Mặc Khiêm Nhân vừa mở cửa ra thì nhìn thấy Mộc Như Lam đang cắt tóc, ngẩn ra, trong đầu còn chưa kịp suy nghĩ, lập tức lên tiếng, “Đừng nhúc nhích!”
Mộc Như Lam chớp mắt, tay cầm kéo và cầm tóc đối diện với Mặc Khiêm Nhân.
“Em đang làm gì thế?” Mặc Khiêm Nhân đi vào phòng tắm, duỗi tay đoạt lấy “Vật phẩm nguy hiểm” trên tay cô , cúi đầu nhìn tóc rơi trên trên nền gạch trắng sứ, mày hơi nhăn lại.
Mộc Như Lam không lên tiếng, ngoan ngoãn buông tóc ra đứng trước mặt Mặc Khiêm Nhân, dịu dàng cười lại vô tội nhìn hắn.
Không cần vài giây, Mặc Khiêm Nhân đã đoán chuyện gì xảy ra, hắn im lặng nhìn cô, vẻ mặt lạnh nhạt như cũ, lại giống như có gợn sóng nhẹ nhàng nhô lên.
Ánh đèn trong phòng tắm chiếu xuống nền gạch trắng sứ khiến phòng tắm đã sáng lại càng sáng hơn.
Người đàn ông vẫn như cũ không nói gì, chỉ im lặng dắt cô đi ra ngoài, để cô ngồi lên giường, chậm rãi giúp cô nhặt những sợi tóc đã cháy ẩn sâu trong tóc ra, sau đó cắt bỏ.
Trong phòng vô cùng yên tĩnh, ngay cả tiếng ma sát giữa tóc và quần áo cũng không có.
Mộc Như Lam ngước mắt lên, đầu cũng nâng lên, nhưng vừa mới nhúc nhích đã bị đè lại, Mặc Khiêm Nhân đang ở chọn mấy sợi tóc bị đốt bên trong tóc mái.
“Khiêm Nhân?” Mộc Như Lam nhẹ nhàng gọi, giọng nói mềm mại, hệt như con mèo nhỏ hơi nâng móng vuốt cào nhẹ vào lòng vậy. Mặc Khiêm Nhân vẫn im lặng như cũ.
Có một loại người, cho dù nói chuyện cũng sẽ khiến người ta cảm thấy yên tĩnh, nhưng người ta lại không hề xem nhẹ sự tồn tại của hắn, ngược lại ngay cả giọng nói cũng không nhịn được mà hạ thấp sợ kinh động đến sự yên tĩnh của hắn.
Hắn yên tĩnh giống như màn đêm cô quạnh, hơi lạnh, bóng đêm vô tận, không nhìn thấy đích.
“Khiêm Nhân?” Mộc Như Lam vươn tay kéo áo hắn, “Anh tức giận sao?”
“Đừng nhúc nhích.” Mặc Khiêm Nhân bình thản trả lời, giọng nói vẫn lạnh lùng trước sau như một, không nghe ra cảm xúc.
Mộc Như Lam không hề nhúc nhích, cảm nhận được ngón tay hơi lạnh của người đàn ông xuyên qua tóc cô, thỉnh thoảng chạm vào da đầu, cảm rất mạnh, nhưng lại cực kỳ thoải mái. Thậm chí cô còn không chạm vào da đầu, có lẽ do ánh đèn quá sáng, hoặc ngón tay quá dịu dàng, hoặc mùi hương của người đàn ông quá khiến cô yên tâm. Cô từ từ cảm thấy hơi mệt mỏi, mi mắt dần dần kéo xuống, cơ thể từ từ nghiêng về phía người đàn ông.
Động tác của Mặc Khiêm Nhân dừng lại, cúi đầu nhìn thiếu nữ mệt mỏi giống con mèo nhỏ đang dựa vào bụng mình. Con mèo nhỏ trở về hang ổ quen thuộc của mình sau một trận vui đùa bên ngoài, đáng yêu cọ cọ, rồi an tâm đi vào giấc ngủ.
Đôi mắt lạnh lùng tựa như hồ nước tĩnh lặng ban đêm phản chiếu dáng người thiếu nữ, hệt như có con chuồn chuồn lướt qua mặt nước, tạo thành những gợn sóng nhẹ nhàng say đắm lòng người. Nhưng mọi thứ rất nhanh lại yên tĩnh như cũ, giống như chưa từng xuất hiện.
Dưới mặt biển yên tĩnh, sóng ngầm đang âm thầm dâng trào.
Hắn cất kéo đi, bế Mộc Như Lam lên, sau đó đặt cô nằm xuống giường, Mộc Như Lam theo bản năng ôm chăn trở mình, cô nằm nghiêng sang bên phải, nhưng cuối cùng vẫn nằm thẳng.
Mùi hương bạc hà trên đầu mũi có vẻ nồng hơn một chút.
Mặt Mặc Khiêm Nhân tiến lại rất gần, hắn âm thầm đánh giá Mộc Như Lam, có thể thấy rõ ràng làn da trắng trẻo và mềm mại của cô, lông mi dài như lông vũ, chiếc mũi nhỏ xinh, đôi môi mềm mại…
Đôi môi lạnh lùng khẽ di chuyển, nhẹ nhàng hôn xuống.
Ban đầu chỉ khẽ chạm, sau đó đột nhiên dùng sức, sau đó dữ dội dữ dội hơn.
Mộc Như Lam nhăn mày, thần kinh nhạy cảm dường như trong tích tắc cảm nhận được nguy hiểm, đột nhiên mở mắt ra. đột nhiên, cô mãnh liệt cắn chặt lấy lưỡi của người nọ, nhìn vào trong hồ nước đó.
Cô quen với bóng đêm, chỉ những gì cô quen thuộc mới phản chiếu rõ ràng trong mắt cô. Mộc Như Lam ngơ ngẩn, sau đó nhanh chóng hoàn hồn lại. Cô mơ hồ hiểu chuyện gì đã xảy ra với Mặc Khiêm Nhân, nhưng điều cô quan tâm không phải cái này.
Biến thái làm gì biết xấu hổ cho nên cô nhanh chóng đáp lại nụ hôn của Mặc Khiêm Nhân, nụ hôn đột nhiên dữ dội như cuồng phong, cô không nhường nhịn chút nào, răng môi quấn quít, nước bọt không kịp nuốt xuống, tràn ra, thỉnh thoảng phát ra tiếng rên rỉ gợi tình.
Trong phòng không bật máy sưởi nhưng không khí nhanh chóng trở nên nóng bỏng.
Đưa bàn tay vào trong bộ đồ ngủ của cô, vuốt ve làn da mỏng manh mềm mại bên hông cô gái, mềm mại tựa như chỉ cần dùng sức một chút sẽ tan ra như tuyết, khiến người ta muốn dùng lực nhưng lại không dám dùng quá nhiều, lưu luyến không lỡ, muốn dừng cũng không được.
Mộc Như Lam cảm thấy mình sắp nghẹt thở, nụ hôn dài cuối cùng cũng kết thúc, cô như đang ở trên mây, hai má cô gái ửng đỏ, ngơ ngác nhìn lên trần nhà, đôi mắt như đang nhìn xuyên qua một lớp sương mù. mông lung không thấy rõ.