Đường Gươm Tuyệt Kỹ

Chương 20 - Thập Tam Dương Trận

/48


Thoạt nghe Sói Dương cười một tràng dài lạnh như băng tuyết rồi nhìn Lý Thanh Hùng nói :

- Tiểu tử bệnh hoạn kia! Ngươi đã quá tự phụ rồi! Đã hai mươi năm nay chưa một ai dám dùng tay không mà phá trận này của lão phu. Có lẽ ngươi quá bệnh nên sanh ra loạn trí rồi không còn sợ chết nữa là phải.

Lý Thanh Hùng cố làm ra vẻ mặt khinh bỉ, nhắm một mắt nhìn Sói Dương lão nhân nói :

- “Thập tam Dương trận” không có chỗ nào hay cả. Nó chỉ để hù dọa bọn vô danh tiểu tốt mà thôi, còn ta, ta xem trận ấy rất tầm thường.

Sói Dương lão nhân vốn tánh nóng nảy, chưa ai dám ngạo mạn bao giờ, nay nghe lời nói phách lối của Lý Thanh Hùng, lão không sao chịu nổi, cổ lão nghẹn lên, không noi được nữa lời, đưa mắ nhìn bọn bộ hạ ra lệnh :

- Cửu Chuông!

Tiếng “Cửu Chuông” là mật lệnh riêng của trận pháp có nghĩa là bắt đầu hoạt động.

Mười ba tên cao thủ của Huỳnh Long sơn nghe lệnh ấy lập tức chia ra thành bốn mặt. Mỗi mặt ba người, sắp thành hình một cái bông, người ở giữa làm nhụy. Người này chính là người họ Lâu, đệ nhất môn hạ của Huỳnh Long sơn có một võ công cao nhất.

Trận thế vừa biến động, khí thế rất lạ lùng, khiến cho Lý Thanh Hùng tức giận, hùng khí nổi lên.

- Lập tức, chàng rú lên một tiếng, dùng môn “Không Không chưởng” để đối phó.

Nhưng như thế chàng đã sa vào kế hoạch của đối phương rồi!

Bởi vì lối biến động của trận thế, cái lợi nhất là phải đợi cho đối phương ra tay trước thì mới có kết quả tốt.

Lý Thanh Hùng đã ra tay trước, làm cho Sói Dương mừng rỡ, coi như trận pháp của lão có cơ hội nuốt sống đối phương rồi.

Người họ Lâu, nòng cốt trong trận vội vã dùng một chiêu “Vạn Hoa Phất Nguyệt” quất ngang qua bụng Lý Thanh Hùng.

Nhưng Lý Thanh Hùng đâu phải tầm thường, có thể để địch nhân thao túng.

Hơn nữa “Không Không chưởng” của chàng là một môn kỳ học trong võ lâm hiện nay, còn chàng thì bản thân lại có cả một trăm năm công lực. Bởi thế, mới mở đầu trận đấu, cả trận đều bao bọc một luồng bạch quang như sương mù phủ kín.

Chỉ Trong chốc lát hinh ảnh của Lý Thanh Hùng hoàn toàn biến mất.

Thấy thế, mười ba tên thuộc hạ của Huỳnh Long sơn cũng không dám trậm trễ, chiêu thức biến liền liền!

Đừng bên ngoài, người ta chỉ thấy những cái chớp, cái lắc của bóng người vũ động, mà không còn thấy rõ được hình dáng ai là ai nữa.

Vòng vây lúc tiến lúc thối, chớp nhoáng như điện, bọc Lý Thanh Hùng vào giữa.

Mặc dù vậy, đối với Lý Thanh Hùng chỉ là trò đùa! Nếu chàng có ý thoát khỏi vòng vây thì cũng chỉ một cái bung chân nhè nhẹ, thì chàng cũng đủ thoát ra khỏi trận rồi.

Sói Dương lão nhân không biết như vậy, lão điều động thế trận càng lúc càng mau lẹ hơn, và tin tưởng thế nào cũng chiếm được phần thắng.

Chỉ loáng mắt, “Thập tam Dương trận” đã biến đến chiêu thứ chín rồi, chỉ còn bốn chiêu nữa là kết thúc.

Lão trố mắt nhìn Lý Thanh Hùng thì thấy chàng như một cái bóng mờ bay lộn trong đám vũ khí như đang biễu diễn một trò đùa.

Lão tức mình quá, hàm râu dựng ngược đôi mắt đỏ ngầu.

Tuy nhiên, lão tin tưởng bốn chiêu biến hóa sau cùng mới là bốn chiêu thức ác liệt nhất của “Thập tam Dương trận”

Lão tự an ủi như thế và vuốt râu lẩm bẩm :

- “Hừ! Thằng họ Lý kia! Thắng bại không phải kể ở lúc đầu mà phải kể vào lúc kết cục! Nơi đây phải là mồ chôn của ngươi rồi! Hà! Hà...”

Nghĩ như thế, lão đinh ninh là Lý Thanh Hùng đã mắc vào cạm bẫy nên lớn tiếng ra lệnh :

- Thập Xâm!

Lão có ngờ đâu mười ba tên thuộc hạ đang đứng giữa trận đều bị Lý Thanh Hùng dùng “Không Không chưởng” trấn áp tinh thần đến mê man.

Nếu không nhờ lão lên tiếng ra lệnh đúng lúc thì có lẽ họ sẽ nhận một hậu quả tai hại không biết đâu mà kể.

Tiếng hô của Sói Dương lão nhân như đánh thức vào tâm thần, cả mười ba người đều nhảy lùi lại mấy bước lách tránh khỏi tầm chưởng lực của Lý Thanh Hùng.

Lý Thanh Hùng cũng biết thế trận đã gần đến mức cuối. Nhưng càng đến mức cuối thì chàng lại càng phải cẩn thận hơn.

Khi nghe Sói Dương hô lên tiếng “Thập Xâm” chàng biết chiêu này là một đòn ác liệt.

Quả nhiên Lý Thanh Hùng vừa nghĩ như vậy, thì mười ba cao thủ Huỳnh Long sơn đã đồng thanh hét lên một tiếng, mười ba con đao vũ động một lượt nhắm Lý Thanh Hùng đâm tới túi bụi.

Tiếng vũ khí vù vù, lẻng kẻng như thiên binh vạn mã kéo nhau đến sa trường.

Lý Thanh Hùng liếc mắt nhìn thấy xung quanh chàng toàn là binh khí, ào ạt bủa tới như thác lũ, mà trong tay chàng thì lại không có một tấc sắt, biết cách nào để chống đỡ bây giờ.

Chàng có thể vận dụng thần công ra tàn sát mười ba cao thủ này nhưng làm như thế thì tàn nhẫn quá, tuy nhiên nếu không xử dụng thần công thì không còn cách nào để tự vệ nữa.

Do dự một lúc, bỗng chàng nghĩ ra được một kế, chàng rú lên một tiếng chát chúa, rồi tung mình nhảy vọt lên cao hơn ba trượng.

Mười ba cao thủ Huỳnh Long sơn thấy thân pháp của Lý Thanh Hùng như vậy chắc lưỡi khen thầm, chúng hợp lực xông đến chém vụt xuống phía dưới chân chàng, kiếm quang sáng lòa như điện chớp.

Những lưỡi đao kia chỉ còn cách đôi giày của Thanh Hùng có một tấc.

Thật nguy hiểm! Nếu chàng phóng mình cao một chút nữa thì chàng không chết thì cũng phải bị tàn tật suốt đời.

Lục, Vạn, Kết ba người đứng bên ngoài trông thấy cũng giật mình, toát mồ hôi lạnh.

Lý Thanh Hùng không dám chậm trễ, vội đáp xuống đất như cũ.

Mười ba cao thủ xông vào chém hụt đều ngạc nhiên khi thấy Lý Thanh Hùng đáp người xuống đất mà vẫn giữ được thế thăng bằng.

Sói Dương lão nhân như đã đoán trước được việc này, tuy bọn thuộc hạ của lão đã chém hụt chưa hai mạng được Thanh Hùng, lão coi như đã thành công, nên hớn hở hô lớn :

- Thập Tam Dương!

Mười ba cao thủ trong trận đều ngạc nhiên!

“Thập Tam Dương” là chiêu thế chót của kỳ trận. Theo lẽ phải biến qua “Thất Nhất Buộc” rồi đến “Thập Nhị Lấn” và sau cùng mới đến “Thập Tam Dương” chứ.

Tại sao Sói Dương lão nhân lại bỏ hẳn hai chiêu thức của kỳ trận mà vội kết thúc như vậy?

Sói Dương lão nhân thấy bọn thuộc hạ ngơ ngác, đã hiểu ý, nên cương quyết lập lại mệnh lệnh :

- Thập Tam Dương!

Mười ba tên thuộc hạ không dám trả lời vội đồng thanh ứng lên một tiếng :

- Thập Tam Dương!

Tức thì mười ba con đao cử lên một lượt quây thành mười ba vòng tròn, từ chậm đến mau lần.

Lý Thanh Hùng đứng trơ trơ giữa vòng, trố mắt nhìn đối thủ mà không hiểu gì cả.

Bởi vì, chúng chỉ vung đao mà không hề bước tới một bước nào, cứ đứng im một chỗ.

Chàng thầm nghĩ :

- “Không lẽ bọn này chỉ có ý biễu diễn mà chơi thôi sao?”

Phải! Ai cũng nghĩ như vậy, vì cả mười ba người đều đứng nguyên một chỗ, múa đao vòng tròn