Edit: Peiria
Lần đầu tiên Hứa Dương Quang và Phác Nghê Tinh gặp nhau là ở sân bóng.
Mùa xuân là mùa sức sống tỏa ra bốn phía. Băng tuyết từ từ tan rã, suối chảy róc rách theo dòng. Bầu trời giống như được tẩy rửa lần nữa, xanh biếc khiến người ta yêu thích. Mây không còn dày đặc, mà là từng đám từng đám điểm xuyết trên bầu trời xanh thẳm. Đúng vậy, mùa xuân đến, vạn vật sống lại, ánh mặt trời tươi đẹp chiếu sáng mặt đất, thật sự là ngày tốt để đi chơi hẹn hò!
Chỉ là, đối với cẩu độc thân bị bạn cùng phòng trọng sắc khinh bạn vô tình vứt bỏ mà nói, quả thật chính là ngày xui xẻo.
Hứa Dương Quang mặt không biến sắc ôm giáo trình, từ phòng ngủ đi về phía giảng đường, trong lòng không ngừng ai oán: Mình nhịn, thời tiết tốt như vậy mà phải lãng phí vào mấy tiết học buồn tẻ?! Thật mệt mỏi!
Nhưng mà khi cô đang đi dọc sân thể dục, chuyện ngoài ý muốn đã xảy ra...
Một quả bóng đá bất ngờ nện vào đùi cô khiến cô lui lại mấy bước: Mẹ kiếp!? Đau chết bà đây rồi!! Tình huống gì vậy? Ra khỏi cửa bị bóng đập?! Hôm nay quả nhiên không nên ra ngoài! Tuy nội tâm độc thoại phong phú nhưng gương mặt đơn thuần của cô vẫn không nhìn ra bất cứ biểu cảm gì, chẳng qua là đau phát khóc thôi.
Lúc này, một nam sinh đầm đìa mồ hôi chạy tới vội vàng giải thích: Bạn học Hứa, thật xin lỗi, bạn có sao không? Có muốn đến gặp bác sĩ không?
Hứa Dương Quang lạnh lùng liếc mắt nhìn anh ta: Không sao! Phủi phủi làn váy dính bụi, chuẩn bị xoay người rời đi. Thật là một ngày đen đủi, chẳng lẽ may mắn duy nhất chính là hôm nay mặc váy trắng nhưng không để lại quá nhiều dấu vết ư? Đang tự châm chọc, một giọng nói ấm áp đã ngắt lời cô, từ từ bước đến gần.
A Thành, cậu đang nói lời thừa thãi sao? Sức chân của cậu lớn như vậy, bị cậu đá trúng nhất định là có chuyện! Nhìn A Thành cúi đầu, Phác Nghê Tinh cong môi cười không dễ nhận ra, Nhưng mà, tiết học hôm nay của tôi đã xong rồi, có thể thay cậu đưa vị này tới phòng y tế. Khuôn mặt đẹp như ngọc cười sáng lạn với Hứa Dương Quang. Làm sao bây giờ, nhìn gần lại càng thấy đáng yêu!!
Tôi có nói muốn tới phòng y tế à? Mặc dù có lý do chính đáng để không cần lên lớp. Hứa Dương Quang đảo mắt, Không cần phiền toái như vậy đâu...
Quả nhiên là bị từ chối...
Ơ... Tôi cũng muốn tiến thêm một bước tiếp xúc với mỹ nhân băng sơn đáng yêu mà!! A Thành bày ra vẻ mặt rộng rãi nhưng nội tâm lại gào thét.
Đôi mắt hoa đào của Phác Nghê Tinh hơi nhíu lại: A, đúng rồi, tôi nhớ tiết sau của cậu hình như là của thầy Hạ nhỉ!
Thân thể A Thành chấn động, tại sao lại quên mất tiết học ác sát này chứ... Haizz, cơ hội tiếp xúc thật tốt mà! Được ở riêng cùng nữ thần! Nữ thần của tôi! A a a!!
A Thành cắn khăn tay yếu ớt rời đi...
Bạn học này, chúng ta đi thôi, vẫn nên để bác sĩ kiểm tra một chút, con gái lưu lại sẹo không tốt đâu. Nụ cười như tắm gió xuân kia quả thực làm cho người ta không thể từ chối... Cái rắm!!
... Mình có thể từ chối không? Từ chối có tác dụng không?? Hứa Dương Quang cảm thấy cực kỳ vô lực.
- - - - - Một hồi sẽ xảy ra chuyện - - - - -
Bác sĩ nói vết thương của cậu không có gì đáng ngại, bôi thuốc là được rồi. Phác Nghê Tinh sờ sờ mũi, vừa dịu dàng vừa chột dạ nhìn cô gái đáng yêu trước mặt, vốn dĩ chỉ muốn viện cớ tiếp cận cô, không ngờ lại tổn thương cô, đây cũng không phải thượng sách. Người nào đó ngầm ảo não.
À.... Hứa Dương Quang vừa nghe bác sĩ nói qua rồi.
Đơn xin phép nghỉ đã giao cho thầy giáo rồi.
A.... Đây không phải quá tự tiện sao?!
Tôi là Phác Nghê Tinh. Mặc dù người đẹp phản ứng lạnh nhạt nhưng Phác Nghê Tinh vẫn rèn sắt khi còn nóng chìa tay.
A.... Cô bỏ qua bàn tay đã vươn ra. Tôi không muốn biết cậu tên gì, khoe khoang!! Hứa Dương Quang nói thầm trong lòng.
Phác Nghê Tinh lạnh nhạt thu tay về, nụ cười không đổi, sau đó hỏi: Vậy tên của cậu

Lần đầu tiên Hứa Dương Quang và Phác Nghê Tinh gặp nhau là ở sân bóng.
Mùa xuân là mùa sức sống tỏa ra bốn phía. Băng tuyết từ từ tan rã, suối chảy róc rách theo dòng. Bầu trời giống như được tẩy rửa lần nữa, xanh biếc khiến người ta yêu thích. Mây không còn dày đặc, mà là từng đám từng đám điểm xuyết trên bầu trời xanh thẳm. Đúng vậy, mùa xuân đến, vạn vật sống lại, ánh mặt trời tươi đẹp chiếu sáng mặt đất, thật sự là ngày tốt để đi chơi hẹn hò!
Chỉ là, đối với cẩu độc thân bị bạn cùng phòng trọng sắc khinh bạn vô tình vứt bỏ mà nói, quả thật chính là ngày xui xẻo.
Hứa Dương Quang mặt không biến sắc ôm giáo trình, từ phòng ngủ đi về phía giảng đường, trong lòng không ngừng ai oán: Mình nhịn, thời tiết tốt như vậy mà phải lãng phí vào mấy tiết học buồn tẻ?! Thật mệt mỏi!
Nhưng mà khi cô đang đi dọc sân thể dục, chuyện ngoài ý muốn đã xảy ra...
Một quả bóng đá bất ngờ nện vào đùi cô khiến cô lui lại mấy bước: Mẹ kiếp!? Đau chết bà đây rồi!! Tình huống gì vậy? Ra khỏi cửa bị bóng đập?! Hôm nay quả nhiên không nên ra ngoài! Tuy nội tâm độc thoại phong phú nhưng gương mặt đơn thuần của cô vẫn không nhìn ra bất cứ biểu cảm gì, chẳng qua là đau phát khóc thôi.
Lúc này, một nam sinh đầm đìa mồ hôi chạy tới vội vàng giải thích: Bạn học Hứa, thật xin lỗi, bạn có sao không? Có muốn đến gặp bác sĩ không?
Hứa Dương Quang lạnh lùng liếc mắt nhìn anh ta: Không sao! Phủi phủi làn váy dính bụi, chuẩn bị xoay người rời đi. Thật là một ngày đen đủi, chẳng lẽ may mắn duy nhất chính là hôm nay mặc váy trắng nhưng không để lại quá nhiều dấu vết ư? Đang tự châm chọc, một giọng nói ấm áp đã ngắt lời cô, từ từ bước đến gần.
A Thành, cậu đang nói lời thừa thãi sao? Sức chân của cậu lớn như vậy, bị cậu đá trúng nhất định là có chuyện! Nhìn A Thành cúi đầu, Phác Nghê Tinh cong môi cười không dễ nhận ra, Nhưng mà, tiết học hôm nay của tôi đã xong rồi, có thể thay cậu đưa vị này tới phòng y tế. Khuôn mặt đẹp như ngọc cười sáng lạn với Hứa Dương Quang. Làm sao bây giờ, nhìn gần lại càng thấy đáng yêu!!
Tôi có nói muốn tới phòng y tế à? Mặc dù có lý do chính đáng để không cần lên lớp. Hứa Dương Quang đảo mắt, Không cần phiền toái như vậy đâu...
Quả nhiên là bị từ chối...
Ơ... Tôi cũng muốn tiến thêm một bước tiếp xúc với mỹ nhân băng sơn đáng yêu mà!! A Thành bày ra vẻ mặt rộng rãi nhưng nội tâm lại gào thét.
Đôi mắt hoa đào của Phác Nghê Tinh hơi nhíu lại: A, đúng rồi, tôi nhớ tiết sau của cậu hình như là của thầy Hạ nhỉ!
Thân thể A Thành chấn động, tại sao lại quên mất tiết học ác sát này chứ... Haizz, cơ hội tiếp xúc thật tốt mà! Được ở riêng cùng nữ thần! Nữ thần của tôi! A a a!!
A Thành cắn khăn tay yếu ớt rời đi...
Bạn học này, chúng ta đi thôi, vẫn nên để bác sĩ kiểm tra một chút, con gái lưu lại sẹo không tốt đâu. Nụ cười như tắm gió xuân kia quả thực làm cho người ta không thể từ chối... Cái rắm!!
... Mình có thể từ chối không? Từ chối có tác dụng không?? Hứa Dương Quang cảm thấy cực kỳ vô lực.
- - - - - Một hồi sẽ xảy ra chuyện - - - - -
Bác sĩ nói vết thương của cậu không có gì đáng ngại, bôi thuốc là được rồi. Phác Nghê Tinh sờ sờ mũi, vừa dịu dàng vừa chột dạ nhìn cô gái đáng yêu trước mặt, vốn dĩ chỉ muốn viện cớ tiếp cận cô, không ngờ lại tổn thương cô, đây cũng không phải thượng sách. Người nào đó ngầm ảo não.
À.... Hứa Dương Quang vừa nghe bác sĩ nói qua rồi.
Đơn xin phép nghỉ đã giao cho thầy giáo rồi.
A.... Đây không phải quá tự tiện sao?!
Tôi là Phác Nghê Tinh. Mặc dù người đẹp phản ứng lạnh nhạt nhưng Phác Nghê Tinh vẫn rèn sắt khi còn nóng chìa tay.
A.... Cô bỏ qua bàn tay đã vươn ra. Tôi không muốn biết cậu tên gì, khoe khoang!! Hứa Dương Quang nói thầm trong lòng.
Phác Nghê Tinh lạnh nhạt thu tay về, nụ cười không đổi, sau đó hỏi: Vậy tên của cậu

/6
|