Editor: Trà sữa trà xanh
Ra khỏi cửa thư phòng, Cố Noãn có chút khổ sở, cô cảm thấy thành tích không tốt lắm cũng không phải là do cô muốn, thật ra thứ không thích chính là không thích, không có người nào quy định người nào nhất định phải có thành tích tốt mới được, chỉ là mặc dù nghĩ như vậy, nhưng d[[dlqd cô vẫn âm thầm hạ quyết tâm, về sau nhất định phải cố gắng học tập, dù sao không phải ai cũng có thể may mắn giống cô, có cơ hội làm lại từ đầu.
Đang suy nghĩ, Cố Hoài Minh và Lâm Bình đang định tới thư phòng gọi Cố Noãn về nhà vì bữa tiệc đã kết thúc, đồng thời hỏi xem Cố Noãn kiểm tra như thế nào, chỉ là hai người nhìn thấy dáng vẻ Cố Noãn có chút tức giận lại có chút khổ sở, liền biết kiểm tra không tốt, nên cũng không hỏi nhiều nữa.
Về đến nhà, Cố Noãn nằm ở trên giường hồi tưởng lại lời ngày hôm nay, cảm thấy hôm nay mình quá xúc động rồi, dù sao người ta cũng có lòng tốt, nhưng mà nghĩ lại, lại cảm thấy mình không có sai, nhớ lúc ra cửa, ba mẹ thấy mình không muốn nhiều lời, nên không hỏi gì.
Ba còn an ủi: Bảo bối, có phải kết quả kiểm tra không tốt lắm, không có việc gì đâu, một lần không được, lần sau chúng ta lại cố gắng làm tốt. Sau đó sờ sờ đầu của Cố Noãn rồi nói: Không phải là kỳ nghỉ đông này con muốn đi Hokkaido ư, như vậy, ba sẽ cố gắng tạo ra thời gian rảnh, đến lúc đó ba mẹ sẽ đi cùng với con tới Hokkaido có được không.
Mẹ Cố cảm thấy chủ ý này như thế nào? Hỏi xong Cố Noãn, ba Cố còn kịp thời trưng cầu ý kiến của mẹ Cố.
Ngay vào lúc này cửa thư phòng lại mở ra, Đường Khải đi ra từ thư phòng, mẹ Cố nhìn thấy Đường Khải, vẫn không bỏ được nghi ngờ trong lòng nên hỏi thăm Đường Khải kết quả kiểm tra, Cố Noãn liền nghe người kia trả lời Mặc dù căn bản không vững chắc, nhưng Tiểu Noãn rất thông minh, vấn đề khó khăn cũng làm đúng. Cho nên con cảm thấy kỳ nghỉ đông này Tiểu Noãn nên ở nhà học tập, đến học kỳ cuối của Sơ Tam ôn tập, vẫn còn hy vọng thi vào Nhất Trung thành phố A.
Khi Cố Noãn nghe xong câu trả lời, lập tức có chút sửng sốt, cái này, cái này, đây là ý gì, anh biết rõ cô làm được bài khó mà, hơn nữa anh còn nói cô không thể đi ra ngoài chơi.
Nhưng ba Cố và mẹ Cố nghe con gái có thể thi vào trung học đệ nhị cấp tốt nhất thành phố A, hai mắt tỏa ánh sáng, hơn nữa nhất trí cho rằng nhà con gái yêu nhà bọn họ vẫn còn cứu được, dù sao Đường Khải đã nói như vậy, cô là người thông minh, thi và Nhất Trung thành phố A không thành vấn đề. Đường Khải là ai, là sinh viên tài năng của đại học Harvard nước Mĩ, học bổng hàng năm đều nằm gọn trong tay, cho nên ba Cố và mẹ Cố nhanh chóng hỏi thăm Đường Khải Cố Noãn cần tư liệu học tập gì, trong đó mẹ Cố còn quá đáng hơn bảo ba Cố dùng di động ghi chép lại.
Nghĩ như vậy, Cố Noãn lại cảm thấy không có gì không quá phận, Đường Khải làm hại chuyến đi Hokkaido của cô bị hủy, còn phải ở nhà mỗi ngày học tập, cô cảm thấy rất phiền, vô cùng phiền.
Chỉ là tâm tình như vậy kéo dài không bao lâu, Cố Noãn liền không có thời gian suy nghĩ nữa, bởi vì năm mới đã tới rồi.
Cô. . . . . . Có. . . . .Chuyện………..Rất…………..Quan………Trọng……Muốn……….Làm ~~~~
Sáng sớm mồng một đầu năm.
Trong thư phòng ở lầu hai Cố gia, một già một trẻ đang chơi cờ vây, chỉ thấy ông cụ dùng cờ trắng, cô gái dùng cờ đen.
Hình như cô gái không quyết định được nên đi bước nào, cau mày, một lát thì muốn đặt chỗ này, suy nghĩ một chút lại cảm thấy không đúng, lắc đầu một cái, cầm lên con cờ đen vừa đặt xuống, lại bỏ vào trên chỗ giao nhau của người khác.
Cô gái ngồi đối diện một cụ già mặc áo bông màu cà phê hưu nhàn, mặc dù đã quá sáu mươi tuổi, nhưng tinh thần vẫn phấn chấn, mặt mày hồng hào, chính lúc này nhìn cô bé đối diện bàn cờ, thấy cô gái tựa như đã ra quyết định, liền nói: Xác định?
Cô gái nhìn quân cờ đen trắng trên bàn lần nữa, sau đó gật gật đầu nói: Dạ, xác định.
Nhưng khi thấy ông cụ hạ quân trắng xuống thì lại vội vàng hô: Đợi chút, đợi chút, ông nội, con suy nghĩ lại một chút.
Ông cụ thấy cô gái như thế, liền nói: Tiểu Noãn, đã bỏ cờ xuống thì không hối hận.
Không sai, hai người đánh cờ chính là ông cụ Cố và Cố Noãn.
Cố Noãn nghe ông nội nói như thế, có chút không tán thành nói: Ộng nội, cuộc sống luôn có cơ hội làm lại, vì sao con cờ không thể
Ra khỏi cửa thư phòng, Cố Noãn có chút khổ sở, cô cảm thấy thành tích không tốt lắm cũng không phải là do cô muốn, thật ra thứ không thích chính là không thích, không có người nào quy định người nào nhất định phải có thành tích tốt mới được, chỉ là mặc dù nghĩ như vậy, nhưng d[[dlqd cô vẫn âm thầm hạ quyết tâm, về sau nhất định phải cố gắng học tập, dù sao không phải ai cũng có thể may mắn giống cô, có cơ hội làm lại từ đầu.
Đang suy nghĩ, Cố Hoài Minh và Lâm Bình đang định tới thư phòng gọi Cố Noãn về nhà vì bữa tiệc đã kết thúc, đồng thời hỏi xem Cố Noãn kiểm tra như thế nào, chỉ là hai người nhìn thấy dáng vẻ Cố Noãn có chút tức giận lại có chút khổ sở, liền biết kiểm tra không tốt, nên cũng không hỏi nhiều nữa.
Về đến nhà, Cố Noãn nằm ở trên giường hồi tưởng lại lời ngày hôm nay, cảm thấy hôm nay mình quá xúc động rồi, dù sao người ta cũng có lòng tốt, nhưng mà nghĩ lại, lại cảm thấy mình không có sai, nhớ lúc ra cửa, ba mẹ thấy mình không muốn nhiều lời, nên không hỏi gì.
Ba còn an ủi: Bảo bối, có phải kết quả kiểm tra không tốt lắm, không có việc gì đâu, một lần không được, lần sau chúng ta lại cố gắng làm tốt. Sau đó sờ sờ đầu của Cố Noãn rồi nói: Không phải là kỳ nghỉ đông này con muốn đi Hokkaido ư, như vậy, ba sẽ cố gắng tạo ra thời gian rảnh, đến lúc đó ba mẹ sẽ đi cùng với con tới Hokkaido có được không.
Mẹ Cố cảm thấy chủ ý này như thế nào? Hỏi xong Cố Noãn, ba Cố còn kịp thời trưng cầu ý kiến của mẹ Cố.
Ngay vào lúc này cửa thư phòng lại mở ra, Đường Khải đi ra từ thư phòng, mẹ Cố nhìn thấy Đường Khải, vẫn không bỏ được nghi ngờ trong lòng nên hỏi thăm Đường Khải kết quả kiểm tra, Cố Noãn liền nghe người kia trả lời Mặc dù căn bản không vững chắc, nhưng Tiểu Noãn rất thông minh, vấn đề khó khăn cũng làm đúng. Cho nên con cảm thấy kỳ nghỉ đông này Tiểu Noãn nên ở nhà học tập, đến học kỳ cuối của Sơ Tam ôn tập, vẫn còn hy vọng thi vào Nhất Trung thành phố A.
Khi Cố Noãn nghe xong câu trả lời, lập tức có chút sửng sốt, cái này, cái này, đây là ý gì, anh biết rõ cô làm được bài khó mà, hơn nữa anh còn nói cô không thể đi ra ngoài chơi.
Nhưng ba Cố và mẹ Cố nghe con gái có thể thi vào trung học đệ nhị cấp tốt nhất thành phố A, hai mắt tỏa ánh sáng, hơn nữa nhất trí cho rằng nhà con gái yêu nhà bọn họ vẫn còn cứu được, dù sao Đường Khải đã nói như vậy, cô là người thông minh, thi và Nhất Trung thành phố A không thành vấn đề. Đường Khải là ai, là sinh viên tài năng của đại học Harvard nước Mĩ, học bổng hàng năm đều nằm gọn trong tay, cho nên ba Cố và mẹ Cố nhanh chóng hỏi thăm Đường Khải Cố Noãn cần tư liệu học tập gì, trong đó mẹ Cố còn quá đáng hơn bảo ba Cố dùng di động ghi chép lại.
Nghĩ như vậy, Cố Noãn lại cảm thấy không có gì không quá phận, Đường Khải làm hại chuyến đi Hokkaido của cô bị hủy, còn phải ở nhà mỗi ngày học tập, cô cảm thấy rất phiền, vô cùng phiền.
Chỉ là tâm tình như vậy kéo dài không bao lâu, Cố Noãn liền không có thời gian suy nghĩ nữa, bởi vì năm mới đã tới rồi.
Cô. . . . . . Có. . . . .Chuyện………..Rất…………..Quan………Trọng……Muốn……….Làm ~~~~
Sáng sớm mồng một đầu năm.
Trong thư phòng ở lầu hai Cố gia, một già một trẻ đang chơi cờ vây, chỉ thấy ông cụ dùng cờ trắng, cô gái dùng cờ đen.
Hình như cô gái không quyết định được nên đi bước nào, cau mày, một lát thì muốn đặt chỗ này, suy nghĩ một chút lại cảm thấy không đúng, lắc đầu một cái, cầm lên con cờ đen vừa đặt xuống, lại bỏ vào trên chỗ giao nhau của người khác.
Cô gái ngồi đối diện một cụ già mặc áo bông màu cà phê hưu nhàn, mặc dù đã quá sáu mươi tuổi, nhưng tinh thần vẫn phấn chấn, mặt mày hồng hào, chính lúc này nhìn cô bé đối diện bàn cờ, thấy cô gái tựa như đã ra quyết định, liền nói: Xác định?
Cô gái nhìn quân cờ đen trắng trên bàn lần nữa, sau đó gật gật đầu nói: Dạ, xác định.
Nhưng khi thấy ông cụ hạ quân trắng xuống thì lại vội vàng hô: Đợi chút, đợi chút, ông nội, con suy nghĩ lại một chút.
Ông cụ thấy cô gái như thế, liền nói: Tiểu Noãn, đã bỏ cờ xuống thì không hối hận.
Không sai, hai người đánh cờ chính là ông cụ Cố và Cố Noãn.
Cố Noãn nghe ông nội nói như thế, có chút không tán thành nói: Ộng nội, cuộc sống luôn có cơ hội làm lại, vì sao con cờ không thể

/11
|