Tối chín giờ, một tòa nhà sa hoa trong tiểu thu của trung tâm thành phố A, Cố Noãn ngửa đầu trút rượu vào miệng, lảo đảo tiêu sái đến cửa sổ, nhìn ngoài cửa sổ vẫn là đường cái đèn đuốc sáng trưng vào buổi tối, vô cùng tự giễu: Thích Đường Khải tròn sáu năm, vì anh mà bất luận người đan ông nào cũng không liếc một cái, ngoài anh ra không biết bên ngoài thế giới là cái dạng gì, bản thân cố gắng bắt kịp bước chân của anh rõ ràng như thế, nhưng sau cùng đổi lấy một câu chúng ta không hợp, tôi đã có người trong lòng, dường như là thất bại rồi!
Reng reng reng, reng reng reng điện thoại liên tục vang lên, nhưng Cố Noãn

Reng reng reng, reng reng reng điện thoại liên tục vang lên, nhưng Cố Noãn

/11
|