Trong lòng thực sự có chút phức tạp.
Dù sao thì cũng đã trao thân mình đi, còn chưa biết đối phương là một người đàn ông như thế nào.
Hơn nữa, cô... đã kết hôn.
Dường như lại có lỗi với người chồng mới cưới của cô - Giang Diệu Cảnh!Tẩm xong, cô mặc quần áo vào rồi ra ngoài.
Di Ngô thấy cô lại chuẩn bị ra ngoài, bước tới nói, "Cô lại đi à, không ăn sáng sao?"
Tống Uần Uẩn nhìn thời gian nói: "Con đi làm sẽ không kịp."
Dì Ngô nghe nói cô là bác sĩ, biết tính chất công việc của cô, hơn nữa nghề bác sĩ cũng là nghề đáng kính trọng, bèn đi lấy sữa, "Sữa nóng, cô uống rồi hẵng đi."
Tống Uần Uẩn nhìn dì Ngô, sự quan tâm của bà khiến cô có cảm giác ấm áp, cô khẽ cụp mắt xuống, nhỏ giọng nói: "Cảm ơn."
"Ôi dào, không có gì." Dì Ngô cười, gương mặt tròn trịa trông vô cùng hiến hậu.
Tổng Uần Uẩn uống xong, dì Ngô nhận lấy cốc, cô bước ra ngoài.
Cô không đi thẳng đến bệnh viện làm việc, cô ra ngoài sớm như vậy là vì cô muốn đến khu nội trú.Mẹ cô đang ở trong phòng chăm sóc đặc biệt.
Vào trong, cô kiểm tra tình hình của mẹ, tình hình vẫn tệ như vậy.
Tâm trạng không khỏi chùng xuống.
Mẹ cô mắc bệnh suy tim, hơn nữa đã đến giai đoạn cuối, muốn sống tiếp chỉ có thể thay tim, mà thay tìm cần một khoản phí phẫu thuật rất lớn.
Cô đồng ý gà vào nhà họ Giang, là vì bố cô đã uy hiếp cô, nếu không đồng ý sẽ không đưa tiển.
Bây giờ chỉ cần đợi có trái tim phủ hợp, mẹ cô sẽ được cứu.
Cô nhìn mẹ, giọng nói khàn khàn, "Mẹ, con nhất định sẽ chữa khỏi cho mẹ."
Bởi vì mẹ là người thân nhất của cô trên thế giới này.
Rung rung...Điện thoại trong túi cô reo lên.
"Uần Uẩn, giúp anh một việc." Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói.
Anh ấy vẫn luôn chăm sóc cho cô.
Cho nên hai người cũng coi như là bạn tốt.
"Sao thế, anh nói đi." Cô rất thẳng thắn.
"Anh có một bệnh nhân, bên anh có việc gấp thật sự không qua được, em đi thay anh nhé."
Tổng Uần Uẩn nhìn thời gian, hôm nay cô không có lịch khám ngoại trú, buổi chiều có hai ca phẫu thuật, buổi sáng có thời gian bèn nói: "Được.""Địa chỉ Khu A Vườn Hoa Hồng, 306, em cứ nói em tìm anh Hoắc, bảo vệ sẽ thông báo."
"Vâng."
"Chuyện này, tuyệt đối đừng nói cho bất kỳ ai, cũng đừng hỏi nhiều, em chỉ cần chữa trị cho anh ta là được."
Bên kia dặn dò.
"Em biết rồi."
Tổng Uẩn Uần đáp, cúp điện thoại xong cô bắt taxi đến địa điểm.
Đây là một khu dân cư cao cấp, an ninh và sự riêng tư đều thuộc hàng đầu.
Bảo vệ chặn cô lại, cô nói tìm anh Hoắc, bảo vệ gọi một cuộc điện thoại xác nhận, sau khi được đồng ý mới cho cô vào.
Cô tìm đến số 306 rồi bấm chuông cửa.
Rất nhanh cửa đã mờ.Hoắc Huân thấy người đến không phải là Thẩm Chỉ Khiêm, mày nhíu chặt lại, "Cô là..."
Tổng Uẩn Uần cảm nhận được từ lời Thẩm Chi Khiêm, bệnh nhân này dường như rất chú trọng đến sự riêng tư, cô cũng không muốn vì chuyện này mà gây phiền phức cho mình, nên cô đeo khẩu trang.
"Là bác sĩ Thẩm bảo tôi đến."
Hoắc Huân nhìn hòm thuốc cô xách trong tay, "Biết phải làm gì không?"
"Biết, bác sĩ Thẩm đã dặn dò tôi rồi, tôi sẽ không nói linh tinh."
Hoắc Huân nghĩ Thẩm Chi Khiêm chắc sẽ không tùy tiện gọi người đến bèn để cô vào.
Anh ta dẫn Tống Uẩn Uẩn đi qua phòng khách rộng lớn, lên tầng hai, đi về phía một phòng ngủ.
|
/1615
|

