Ngay khoảnh khắc cửa phòng bị đẩy ra.
Cô học theo trong phim truyền hình khẽ rên lên, tiếng rên rì vừa kìm nén, vừa quyến rũ lại uyển chuyển đó khiến người đàn ông mê mẩn.Càng khiến cho người ở ngoài cửa nghe thấy mà lòng dạ xao động.
"Chết tiệt chơi dã chiến à, vụng trộm trong bệnh viện, kích thích thật đấy."
Cửa phòng bị đẩy ra, hé một khe rộng, một vệt sáng từ hành lang chiếu nghiêng vào rọi lên người Tống Uẩn Uẩn, người đàn ông đè lên người cô che đi sự dòm ngó của kẻ ngoài cửa, dưới ánh sáng lờ mờ chỉ có thể thấy được bóng dáng hai người quấn lấy nhau khiến người ta huyết mạch sôi trào.
"Chắc chắn không phải là Giang Diệu Cảnh, nó bị thương thành thế kia, có cho tiên nữ nó cũng chẳng hưởng thụ nổi."
"Con mụ này rên đã thật."
"Mẹ kiếp, mau đi tìm người đi, nếu không chúng ta đều phải chết đấy!"
Tiếng loạt xoạt vang lên, tiếng bước chân xa dần.Người đàn ông biết đám người đó đã đi rồi, nhưng anh phát hiện mình lại không thể khống chế được bản thân, bị người phụ nữ xa lạ này khơi dậy khao khát chưa từng có.
Có lẽ là do bầu không khí, hoặc là do tư thế hai người quá ám muội, sự nổi loạn dồn nén trong lòng Tổng Uẩn Uẩn mà cô chưa bao giờ dám thể hiện đã bùng nổ trong khoảnh khắc đó.
Cuộc đời bị sắp đặt khiến cuộc sống của cô tối tăm.
Cô dùng cách buông thả bản thân để phản kháng!
Tống Uần Uần cũng không chống cự nhiều, trực tiếp thuận theo người đàn ông, trong cơn đau đớn mà trao đi lần đầu tiên của mình.
Sau chuyên đó, người đàn ông nhẹ nhàng hôn lên mà cô, giọng nói trầm thấp tràn đầy thỏa mãn, "Tôi sẽ đến tìm cô." Nói xong anh nhanh chóng rời khỏi đây.
Tống Uẩn Uần rất lâu sau vẫn chưa đứng dậy được, lưng cấn vào cạnh bàn, đau rát như bị lừa đốt.
Lúc này chiếc điện thoại bị đẩy đến mép bàn, suýt thì rơi xuống vang lên.Cô đưa tay bắt lấy, đầu kia truyền đến giọng nói gấp gáp, "Bác sĩ Trần, bên trung tâm cấp cứu có bệnh nhân bị tai nạn xe, bị thương rất nặng cần cấp cứu, cô mau qua đây đi."
Tổng Uẩn Uần điều chình giọng nói, bình tĩnh trả lời, "Được, tôi đến ngay."
Đặt điện thoại xuống, vẻ mặt cô ngây dại mấy giây, vừa rồi...
Quần áo xộc xệch, cảm giác dính nhớp dưới thân đều nói cho cô biết vừa rồi không phải là mơ mà đã thật sự xảy ra, trong đêm tân hôn, cô ở bên một người đàn ông xa lạ...
Đây là chuyện nổi loạn nhất mà cô từng làm trong đời!
Nhưng bây giờ không phải là lúc nghĩ đến chuyện này, cô mặc lại quần áo rồi vội vàng đến trung tâm cấp cứu.
Bận rộn cả một đêm.Quay lại phòng trực, vẫn là một căn phòng bừa bộn.
Dường như cô nghĩ đến chuyện tối qua, hai tay khẽ siết chặt.
"Bác sĩ Tống cảm ơn cô đã trực thay tôi." Trần Ôn Nghiên cười đi tới.
Tổng Uẩn Uẩn gượng gạo nhếch môi, "Không có gì."
"Chuyện của tôi xong rồi, cô về nghỉ ngơi đi." Trần Ôn Nghiên nhìn thấy sự bừa bộn trong phòng, nhướng mày, "Sao lại ra nông nỗi này?"
Tống Uẩn Uẩn quay đầu đi, che giấu sự hoảng loạn trong mắt, "Tôi không cẩn thận làm rơi, nếu cô đã đến rồi, tôi về trước đây."
Trần Ôn Nghiên cảm thấy cô có chút kỳ lạ, nhưng cũng không để tâm, vào phòng thu dọn đồ đạc trên sàn.
Hoắc Huân bước tới xem qua bảng tên của Trần Ôn Nghiên, nói: "Đi theo tôi."
Trần Ôn Nghiên có chút ngơ ngác.
"Đi đâu..."
|
/1615
|

