Tống Uẩn Uần nhìn lên bàn, không có gì bất ngờ, anh yêu cầu ly hôn là phải rồi, chỉ là bây giờ cô không thể ly hôn, phải đợi mẹ cô phẫu thuật xong dã.
"Giang..." Vừa mở miệng cô cũng không biết nên gọi anh thế nào, "Có thể..."
"Không muốn ly hôn?" Lời cô còn chưa nói xong đã bị Giang Diệu Cảnh ngắt lời, dường như không ngạc nhiên trước phản ứng của cô, nếu cô mà dứt khoát ly hôn thì đã không đưa ra yêu cầu hèn hạ bắt anh cưới cô rồi.
"Rất tốt, hy vọng cô không hối hận." Giang Diệu Cảnh sải bước ra ngoài.
Rõ ràng là anh đã hiểu lầm, Tổng Uẩn Uần muốn giải thích cho rõ ràng, bước chân đuổi theo của cô quá hoảng hốt, không cần thận vấp phải ngạch cửa, chiếc túi xách trong tay rơi xuống đất.
Đồ đạc bên trong rơi tứ tung.Cô vội ngồi xổm xuống nhặt, dường như thiếu mất một thứ gì đó, lúc cô tìm kiếm thì phát hiện nó đã rơi ngay bên chân Giang Diệu Cảnh, cô gần như theo bản năng lập tức đưa tay ra lấy, cố gắng che đậy.
Ngay lúc cô chạm vào, vì thuốc đã bị giẫm lên.
Cô ngẩng đầu.
Giang Diệu Cành vô cảm, thấy cô căng thẳng dường như có chút hứng thú, anh cúi người đời chân ra rồi nhặt nó lên.
Vì hai viên.
Đã uống một viên.
Vẫn còn một viên.
Anh lật mặt sau lại, trên đó viết Kim Dục Đình, có lẽ nhất thời anh không rõ đây là thuốc gì, nhưng dòng chữ bên dưới viết 72 giờ tránh thai khẩn cấp.
Cái này mà anh còn không hiểu thì đúng là kẻ ngốc.Anh cụp mắt xuống nhìn chằm chằm người phụ nữ đang nằm sõng soài trên đất hoàng hốt luống cuống, mặt không biểu cảm, giọng điệu vừa nghiền ngẫm vừa châm biếm, "Đêm tân hôn đã đi tìm đàn ông rồi à?"
Giây phút này, anh bị người phụ nữ này làm cho ghê tởm không nhẹ.
Ngón tay Tống Uần Uẩn co lại rồi từ từ nắm chặt, cô gắng gượng đè nén sự run rẩy, chậm rãi đứng dậy.
Đối mặt với sự chế giễu của anh, cô không phản bác một lời.
Bởi vì cô không thể phản bác.
"Tôi không muốn lấy anh." Cô khẽ run giọng nói.
Cái cách cô nói một đường làm một nẻo khiến người khác ghê tởm, Giang Diệu Cảnh ném thẳng thứ trong tay lên mặt cô, khóe mắt cô trẩy một vết máu nhỏ.
Tống Uẩn Uẩn theo bản năng nhắm mắt lại, cơn đau trên mặt không bằng hành động ném thuốc của anh vào giây phút này, sự sỉ nhục nhân phâmđó càng khiến tim cô đau đớn hơn, cô khẽ cắn môi, cúi người nhặt vì thuốc lên nắm chặt lấy, tấm nhựa mỏng trong tay cô bị biến dạng cấn vào lòng bàn tay đau nhói.
"Thích đàn ông phải không? Tôi sẽ thành toàn cho cô."
Nói xong Giang Diệu Cảnh rời đi.
Nhưng chỉ qua một đêm, Tổng Uẩn Uẩn đã thấm thía được ý nghĩa của câu nói đó.
Buổi sáng lúc cô đang chuẩn bị đi làm, Hoắc Huân đã xuất hiện ở biệt thự.
Nhìn thấy Hoắc Huân, Tống Uẩn Uần đầu tiên là ngẩn ra, sau đó nhanh chóng cúi đầu, che giấu vẻ mặt đã nhận ra anh ta.
Lần trước cô thay Thẩm Chi Khiêm đi chữa thương cho một người, là người đàn ông này đã mở cửa, anh ta là trợ lý của Giang Diệu Cảnh?Vậy người bị thương là Giang Diệu Cảnh?
"Mời cô Tống." Hoắc Huân thấy cô không động đậy, nhấn mạnh giọng thêm lần nữa.
Tống Uẩn Uẩn thu lại suy nghĩ nói: "Tôi còn phải đi làm."
Rõ ràng là từ chối.
Cô không muốn gặp người đàn ông đó.
|
/1615
|

