Cuộc Sống Của Trí Huệ

Chương 28 - Chương 27.2

/29




Thương song Cẩn chỉ chỉ ít rau còn sót lại trên thớt, hỏi thứ đó không được hay sao?

Ta ngẫm nghĩ một chút, rồi hỏi hắn có muốn ăn mì không?

Thương song Cẩn gật đầu, nói ăn.

Ta lấy bột mì ra bảo hắn nhào bột, hắn bảo không biết làm.

Ta chống nạnh, nói không thể không làm, nếu không thì sẽ không có đồ ăn.

Thương song Cẩn bất đắc dĩ, cũng được thôi.

Chỉ huy hắn lau sạch tay, ta đổ bột mì vào trong chậu, thêm chút nước, nói cho hắn biết làm thế nào để nhào bột mì.

Thương song Cẩn hiểu ý, nam nhân sức tay lớn, bột mì rất nhanh được nhào tốt.

Ta lấy cái chày cán bột, nghiền mẫu một lần.

Thương song Cẩn cán mì, ta nấu nước. Nước sôi, sợi mì cũng cắt xong. Bỏ sợi mì cùng rau cải vào nồi, đánh hai quả trứng, cho thêm dầu muối, khuấy đều trong chốc lát, vớt mì vào bát, lại thêm chút nước dùng, một chén mì nước to nóng hổi được bưng lên bàn, để ngay ngắn.

Thương song Cẩn rất hưng phấn, cầm đũa lên nói đây là hắn lần đầu tiên xuống bếp nấu cơm nha, cảm giác thật tốt.

Ta cười cười mà không nói.

Thấy ta chống cằm không nói lời nào, Thương Song Cẩn hỏi ta đang suy nghĩ gì thế?

Ta nói đang nghĩ xem đâu mới là cuộc sống mà ta mong đợi, ngầm ý là ngươi có thể cho ta sao?

Thương Song Cẩn hiển nhiên là nghe hiểu, hắn bình tĩnh nhìn ta, nụ cười dần dần thu lại, một hồi lâu không lên tiếng.

Ta bị hắn nhìn chằm chằm đến khó chịu, chỉ chỉ tô mì để đổi đề tài, nhắc nhở hắn mau ăn đi, để mì nũn ra sẽ không ngon.

Thương Song Cẩn gật đầu, đứng dậy từ trên kệ lấy xuống một cái chén, chia mì nước ra làm hai, đẩy một chén tới trước mặt của ta, nói ăn chung.

Ta lắc đầu, nói không đói, không muốn ăn.

Thương Song Cẩn nói không ăn không được, hắn biết ta chưa ăn cơm tối đâu đấy.

Được rồi, ta cầm lấy đôi đũa. . . . . .

Ăn mì xong, nhìn sắc trời, đã tờ mờ sáng.

Thương Song Cẩn bảo ta thu thập qua một chút, rồi lập tức theo hắn lên đường.

Ta khóc không ra nước mắt, nếu là muốn đi cùng hắn, ta còn phải phí phạm nhiều công sức như vậy sao? Cứ nghĩ là làm vậy có thể làm hắn an tâm, có thể khiến cho hắn không đề cập đến chuyện này nữa, xem ra là ta nghĩ quá đơn thuần rồi. Ta cân nhắc cách dùng từ một chút, rồi nói: Vương Gia, ta không muốn đi Lợi châu.

Thương Song Cẩn nhìn ta, nói: Nàng không phải rất thích Thanh Phong lâm sao?

Căn bản không phải cùng một sự tình có được hay không?

Ta nói: Thôn trang bận rộn. . . . . .

Thương song Cẩn nói tiếp: Cho nên Tam thúc của nàng mới trở lại.

Ta cắn cắn môi, cũng biết lý do này không thể thuyết phục được hắn

Thấy ta không đồng ý, săc mặt Thương Song Cẩn dần ngưng trọng. Ta biết nhất định là hắn lại liên tưởng đến Trưởng Tôn Liệt, nghĩ tới dù sao thì giải thích cũng vô dụng, thôi thì muốn thế nào thì cứ làm thế đi, dù sao ta cũng không đi.

Thương Song Cẩn trầm giọng hỏi, Tại sao không nói chuyện?

Ta hỏi ngược lại: Muốn ta nói cái gì?

Thương song Cẩn ngừng lại một chút, Đi Lợi châu với ta!

Ta cự tuyệt: Không đi!

Bốn mắt nhìn nhau, tia lửa văng khắp nơi.

Nhìn chằm chằm hồi lâu, mắt ta ta có chút đau, đành chịu thua trận, đụng phải một nam nhân cường thế như vậy, coi như là bản thân ta xui xẻo a.

Ta thở dài nói: Ngươi nói ta phải đi như thế nào đây? Lấy thân phận gì đây? Không minh bạch đi cùng hắn thì có khác gì là bỏ trốn? Ta muốn cũng không được? Thể diện gia tộc vứt đi đâu đây? Thật là một nam nhân ích kỷ.

Thương song Cẩn tỏ vẻ như đã sớm tính toán, Đi cùng với cô, thân phận dĩ nhiên là cô vương phi. (cô, quả nhân,… là cách xưng hô của bậc vua chúa nha)

Ta tặc lưỡi.

Thương song Cẩn sắc mặt khó coi: Thế nào? Không muốn làm cô vương phi?

Ta: . . . . . . Nguyện ý mới là lạ, vẽ vòng vòng nguyền rủa ngươi.

Thương song Cẩn nắm chặt tay ta, ép hỏi: Nói!

Ta thật sự là muốn điên rồi, la ầm lên: thứ nhất không có lệnh của cha mẹ, thứ hai không có lời của mai mối, thứ ba không có tam sính lục lễ, ngươi nói vương phi liền là vương phi à?

Thương song Cẩn nghe vậy liền bật cười, hắn buông tay ta ra, nói: Thì ra là Niếp nhi trách ta không chu toàn cấp bậc lễ nghĩa a.

Ta nâng trán, tức đến chập mạch rồi, thật là tự mình đào hố cho mình đây mà.

Thương Song Cẩn ôm ta vào ngực, cằm tựa trên đỉnh đầu ta cọ cọ, nói: Vốn muốn chờ nàng cập kê sau đó mới thương nghị hôn kỳ, nếu như nàng cảm thấy quá lâu, ta lập tức sai người đi an bài, nếu nhanh, thì trong vòng nửa năm là có thể cưới, như vậy có được không?

Ông nói gà bà nói vịt!

Ông nói gà bà nói vịt!

Ta thật tâm bày tỏ không có tiếng nói chung với người này.

Ta cảm giác miệng đắng lưỡi khô, tức giận bảo hắn đi lấy cho ta chén nước rồi nói tiếp.

Thương song Cẩn bật cười, ừ một tiếng được, đứng dậy đi vào phòng bếp.

Nhìn bóng lưng của hắn, ta âm thầm cân nhắc phải đổi góc độ nói chuyện thôi, nếu không cứ như vậy thì có hao tổn hơn nữa thì người chịu thiệt vẫn là ta.

Một chén nước xuống bụng, chợt cảm thấy sảng khoái tinh thần, ta

/29

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status