Cuối cùng Dư Dương vẫn đeo khuyên tai, mặc dù Dương Hạo lúc ở trên xe buýt về nhà mới thấy, nhưng y dám chắc là Dư Dương đã đeo nó lên biểu diễn. Tâm tình rất vui vẻ, vì vậy y không để ý đến Liễu Liễu yên lặng suốt quãng đường.
Ngày hôm sau là chủ nhất, Dư Dương cùng Dương Hạo lại bị Dư Lan Lan lôi từ trong chăn ra. Dư Dương ngồi xuống trước bàn ăn còn dụi mắt: “Mẹ, làm gì thế? Cuối tuần cũng không cho người ta ngủ.”
“Con tối qua xem hoạt hình đến mấy giờ vậy?” Dư Lan Lan bắt bẻ hắn: “Hiếm khi ra tắm nắng, hai đứa theo mẹ dạo phố đi.”
“A~ con không đi đâu.” Dư Dương đứng dậy định về phòng lại bị Dư Lan Lan túm lại.
“Không được!”
Đùa sao, nàng đã sớm muốn mang theo hai đứa con sinh đôi của mình đi trên phố khoe khoang đi, thật khó có được hôm mình không có việc gì lại bắt được bọn nó, sao có thể để lỡ được.
Đi dạo phố có thể làm gì? Chẳng có gì ngoài mua quần mua áo mua giày, ăn uống, đi dạo các cửa hàng, cùng náo nhiệt với mọi người.
Hai người Dư Dương không muốn quần áo cũng không muốn giày, dư Lan Lan đều tự mình mua, đi vòng hết cửa hàng độc quyền lại đến cửa hàng tổng hợp, ở tầng một khu điện tử lúc đi ngang qua hàng điện thoại di động, Dư Lan Lan hình như nhớ tới cái gì đó liền họi hai đứa con lại.
“Các con cũng nên mua một cái di động rồi, tự chọn lấy một món đi, trước tiên phải nói, chỉ được lấy dưới 2000 thôi a.” Vung tay lên, chính mình cũng tự đi xem qua trong các tủ kính.
“Tự nhiên cho mua di động để làm gì chứ? Dư Dương ngồi trên các ghế trước tủ kính, chẳng hăng hái gì cả. [Ta là thấy em Dương này hình như không có hứng với cái gì hết á o(>_<)o] “Các con xem, bây giờ mấy đứa lớn như vậy có mấy người không có di động? Hơn nữa mẹ muốn tìm các con cũng dễ hơn a.” “Xin thưa với mẹ, mấy đứa trẻ nghèo khó ở vùng núi sẽ không dùng di động đâu.” “Muốn ăn đòn đúng không?” Dư Lan Lan trừng mắt lườm Dư Dương. Dương Hạo cười cười, chỉ chỉ một cái nokia 5300 trong tử kính: “Cái này được đấy, ta muốn màu đen, Dư Dương ngươi thế nào?” Dư Dương đi qua liếc mắt một cái: “Màu xám được rồi.” Giá của nó là 1450, nởi vì Dư Lan Lan yêu cầu dưới 2000, vì vậy Dư Lan Lan gọi nhân viên bán hàng lấy hai cái, trong lúc đó nhân viên bán hàng liền lộ ra hâm mộ. “Hai đứa con của cô thật khôi ngô đó.” “Đâu có đâu có.” Miệng cười còn không phải ngoác đến tận mang tai đi. Sau khi rời khỏi cửa hàng di động, vừa vào phòng bán hàng khác điện thoại Dư Lan Lan liền reo, Trình Phượng gọi, có một lô hàng gặp ít vấn đề, muốn Dư Lan Lan cùng đi xem sao. Dư Lan Lan đành vội vàng đi về, vứt lại hai anh em tự lo liệu. Dương Hạo trong lúc đợi thừa dịp Dư Dương không chú ý liền chụp ảnh rồi mở ra xem, bộ dáng cúi đầu nghiêng sang bên. Dương Hạo nhìn ảnh trong điện thoại di động liền cười ra tiếng, trông thật giống như là tự sướng. [Nó là tự chụp thôi, ta để thế cho nó xoắn =))] Dư Dương nghe thấy tiếng tách lại nghe thấy Dương Hạo cười, liền ngẩng đầu nhìn y, Dương Hạo đưa di động tới cho Dư Dương xem ảnh mình: “Giống tự chụp không?” Dư Dương cầm lấy soi kỹ: “Không giống lắm.” “Ân, phong cách không giống.” Dương Hạo lại gần cùng xem. “Không phải, khuyên tai, ta có, ngươi không có.” Dư Dương chỉa chỉa lỗ tai. Dương Hạo cười cười, lấy lại di động lưu ảnh lại. Quả nhiên chạy đi bấm lỗ tai là để phân biệt, xem ra Thu Đình đúng là đã nói gì với hắn rồi. “Không được động đậy.” Di động của Dư Dương chĩa về phía y: “Thế nào cũng phải chụp lại mới công bằng.” “Được được, tùy ngươi chụp, có muốn ta tạo dáng không.” Dương Hạo đứng yên đút tay vào áo khoác, nghiêng đầu hỏi hắn. Dư Dương ấn nút chụp hình: “Khỏi cần.” Dương Hạo lại đi qua xem: “Quả thật là ta đẹp trai hơn.” [Tức là Hạo Hạo có “khác” với Dương Dương, thật là =”=] Dư Dương lườm y một cái: “Ta không thèm nói với ngươi.” Mọi người trong phòng bán hàng đều nhìn thấy hai anh em, hiếm có được mấy đứa nhóc xinh xắn, mấy việc bán hàng cứ từ từ cũng được, a a a, chỉ cần nhìn nhìn vài cái cũng coi như có lời rồi a~! [Đoạn này lung tung quá @
|
/29
|

