“Là anh bảo tôi trả giá mà.” Vẻ mặt Mục Ảnh Sanh thản nhiên “Nhà là của anh, tiền là của tôi, anh bán được thì bán, không bán được thì không bán. Sao lại nói từ “cướp” chứ?
“Ai yo.” Nhiếp Trạch nhìn Mục Ảnh Sanh, bỗng chốc trở nên hứng thú “Cô bé này, miệng lưỡi cũng lợi hại quá ha. Mới chỉ nghe người ta nói là mặc cả nửa giá chứ tôi thật sự chưa từng thấy ai như cô, vừa trả là đã ép giá tàn nhẫn như thế. Không phải là cướp, thì là gì?”
“Vậy anh cứ nói thẳng là bán hay không bán?”
“Đương nhiên là không bán.” Trong lúc nói chuyện Nhiếp Trạch đột nhiên khom người xuống, sát vào trước mặt Mục Ảnh Sanh “Có điều, nếu cô hôn tôi một cái, lại gọi tôi một tiếng anh. Tôi sẽ bán căn nhà này cho cô, thấy thế nào?”
Sớm Ngăn Chặn Những Bi Kịch Của Kiếp Trước
Phản ứng của Mục Ảnh Sanh là đến cả nhìn cũng không thèm nhìn Nhiếp Trạch một cái, trực tiếp xoay người rời đi.
“Này, đừng có đi.”
Vừa nãy Nhiếp Trạch chỉ là muốn đùa giỡn cô bé này một chút, còn lúc này thì là đã để ý thực. Cảm giác này rất lạ, dù sao trực giác cũng mách bảo anh ta là không thể để cho cô gái này đi được.
Anh ta duỗi tay ra muốn nắm bả vai của Mục Ảnh Sanh, Mục Ảnh Sanh không đề phòng nên bị anh ta bắt được. Chỉ là cô nhanh chóng lùi lại một bước, đồng thời đẩy Nhiếp Trạch một cái.
Nhiếp Trạch bị cô đẩy ra, cơ thể lùi lại hai bước ngã ngồi trên bậc thềm. Mục Ảnh Sanh nhân cơ hội này, cấp tốc chạy đi.
Nhiếp Trạch muốn đuổi theo nhưng Mục Ảnh Sanh không muốn anh ta đuổi kịp mình. Đúng lúc có một chiếc xe taxi dừng ở ven đường, cô trực tiếp ngồi lên xe taxi, rời đi.
Khóe mắt khẽ lướt qua, cô thấy Nhiếp Trạch đứng ở phía sau sắc mặt vô cùng khó coi, Mục Ảnh Sanh thở nhẹ ra một hơi. Trong lòng lại nhịn không được nghĩ tới những chuyện khác.
Cô không muốn có bất cứ quan hệ gì với những người ở kiếp nữa, nhưng hôm nay mới có một ngày mà cô đã gặp được hai người rồi.
Sau này, có khả năng còn gặp nhau nhiều hơn nữa. Cô phải học cách bình tĩnh một chút, điềm đạm một chút, tuyệt đối không để lộ cảm xúc ra ngoài để người ta nhìn thấy như ngày hôm nay.
… … …
Về đến nhà, hôm nay Mục Quý Hòa không đến công ty, đang đợi Mục Ảnh Sanh về.
“A Sanh, sao rồi? Phỏng vấn thuận lợi không?”
“Thuận lợi ạ.” Mục Ảnh Sanh nhẹ gật đầu, kể tình hình sơ qua. Đương nhiên, bỏ đoạn cô bị yêu cầu hít đất.
“Tốt. Tốt lắm, ba biết A Sanh nhất định sẽ qua thôi.” Mục Quý Hòa mỉm cười thật tươi, vung tay lên “Tối nay, chúng ta ra ngoài ăn cơm.”
“Được ạ.”
Mục Ảnh Sanh không phản đối, đây đúng là một tin tốt. Đợi tới lúc nhận được thư báo, cô sẽ là một học sinh của học viện quân sự rồi.
Trần Hoa Trân và Mục Thiên Thiên vẫn ngồi im bên cạnh, trong lòng hơi khó chịụ Đặc biệt là Mục Thiên Thiên.
“Ba, con cũng đỗ đại học, tại sao không thấy ba vui mừng như vậy chứ?”
“Lúc con nhận được giấy báo trúng tuyển, không phải ba cũng đã chức mừng rồi sao?” Mặc dù Mục Quý Hòa thương con gái nuôi, nhưng với con gái ruột ông vẫn đối xử bình đẳng, chưa từng phân biệt.
“Đúng là bất công mà.”
Mục Khải mới mười lăm tuổi là con trai của Mục Quý Hòa, cũng là em trai của Mục Thiên Thiên, nói theo “Năm nay con cũng đỗ trường cấp ba trọng điểm, ba cũng không chúc mừng con.”
|
/1478
|

