Lần phỏng vấn này diễn ra ở cung thiếu niên trong thành phố. Kiếp trước, Mục Ảnh Sanh đã từng đến nơi này một lần.
Đứng trên sân bên trong cung thiếu niên, cô xiết chặt bản khai phỏng vấn trong tay, lòng tự nhủ nhất định không được căng thẳng. Bởi vì lần này, cô nhất định sẽ không bỏ lỡ cơ hội.
Để tiết kiệm thời gian, nhiều người sẽ được vào phỏng vấn một lúc. Bước vào cửa có thể nhìn thấy gian phòng được tạm thời sắp xếp với hàng bàn ở hai bên phòng, giám khảo mặc quân phục màu xanh đã ngồi sau bàn.
Thí sinh khi được gọi vào sẽ đến ngồi vào cái bàn trống còn lại.
Lúc được gọi vào, Mục Ảnh Sanh có chút căng thẳng đi về phía chiếc ghế trống.
Người lính trẻ ngồi bên trong thoạt nhìn khoảng hai mươi mấy tuổi, cô cầm bản khai vừa định ngồi xuống thì anh ta nghe thấy bên ngoài có người gọi liền đứng lên
“Bạn đợi một chút”.
Giám khảo rời đi khiến Mục Ảnh Sanh thả lỏng được không ít. Nhưng cô vẫn ngồi rất nghiêm chỉnh. Lưng thẳng tắp, hai tay đặt trên mặt bàn, nhìn không khác một học sinh tiểu học.
Lúc Mục Ảnh Sanh cảm nhận được có người đang đến gần thì lưng càng ưỡn thẳng hơn. Vị giám khảo lại ngồi xuống. Mục Ảnh Sanh hơi nhếch khóe môi, nở nụ cười mà cô thấy là rất thân thiện.
Nhưng lúc nhìn rõ mặt giám khảo thì cũng là lúc nụ cười liền đông cứng lại.
Lệ Diễn? Tại sao anh ta lại ở đây?
Cô chớp chớp mắt, trong nháy mắt cô còn tưởng mình hoa mắt?
“Được rồi. Bắt đầu thôi.”
Người đàn ông ở trước mặt, lông mày lưỡi kiếm, mắt sáng, hốc mắt sâu, sống mũi cao, làn da lúa mạch, đầu đinh sạch sẽ chỉnh tề. Cả người thoạt nhìn rất anh tuấn mà lại nam tính.
Được một giáo khảo đẹp trai như vậy phỏng vấn, nếu đổi lại là một nữ sinh khác nhất định sẽ mừng rỡ, phấn khích. Nhưng Mục Ảnh Sanh lại toàn thân cứng ngắc, cả người chẳng thể tự nhiên nổi.
Ở kiếp trước, lúc phỏng vấn, cô chăm chăm lo cho vết thương ở chân nên căn bản không có tâm tư đâu mà chú ý đến giám khảo là ai, bộ dạng dài ngắn như thế nào.
Nhưng cô có thể chắc chắn người phỏng vấn cô lúc đó nhất định không phải là người này.
Lệ Diễn, đối thủ một mất một còn của cô ở kiếp trước.
Thấy người đối diện không lên tiếng, Lệ Diễn ngồi đối diện nhăn mày lại “Có chuyện gì vậy? Không bắt đầu à?”
Mục Ảnh Sanh thu lại những ý niệm về kiếp trước ở trong đầu, đầu ngón tay nắm chặt lấy bản khai, cô hít thở thật sâu, bắt đầu tự giới thiệụ
“Tôi tên Mục Ảnh Sanh, hiện tại đã tốt nghiệp trung học phổ thông…”
Lệ Diễn không bỏ qua nét mặt cứng ngắc của Mục Ảnh Sanh vừa nãy, cũng không bỏ qua mi tâm hơi nhăn lại của đối phương khi nhìn thấy anh.
Cô ấy biết mình sao?
“Tại sao lại muốn vào Học viện quân sự?”
Chất giọng nam sang sảng làm cho cô ý thức được bản thân vừa rồi đã để lộ cảm xúc ra ngoài. Mục Ảnh Sanh rất nhanh chỉnh chu lại thái độ.
“Tôi rất yêu nghề lính, tôi hi vọng mình có thể trở thành một chiến sĩ vinh quang”.
Câu trả lời tiêu chuẩn chẳng có gì mới mẻ. Lệ Diễn nhìn đối phương hai tay xoắn lại “Có hiểu rõ một người lính là như thế nào không?”
“Không phải là hiểu rất rõ”. Mục Ảnh Sanh ăn ngay nói thật “ Nhưng tôi vẫn hi vọng có thể có cơ hội để hiểu rõ hơn.”
|
/1478
|

