“Tôi thật không biết cô lại độ lượng như thế đấy, vậy mà lại quân pháp bất vị thân? Cô có biết anh Lương Tân đã phạm tội hiếp dâm không thành không. Cũng nặng lắm lắm đấy nhé.”
“Mày, mày nói bậy.” Mục Quế Hương tức giận nói “Mày, mày chớ linh tinh. Tao nói cho mày biết, hiếp dâm cái gì? Rõ ràng là mày quyến rũ Lương Tân nhà tao.”
Mục Ảnh Sanh nở nụ cười, uy hiếp “Nếu vậy thì bác báo cảnh sát đi. Xem rốt cuộc là anh họ muốn cưỡng hiếp tôi hay là tôi có ý đồ bất chính muốn quyến rũ anh ta. Tất cả đều để cho cảnh sát phán xét đi.”
Mục Quế Hương không ngờ Mục Ảnh Sanh có phản ứng như vậy. Bà ta nghẹn lại, không biết nên nói thế nào.
Bà ta không ngờ thằng con trai của mình lại ngu xuẩn đến thế, ngu đến nỗi bị con ranh chết tiệt này ghi âm lại.
“Mục Ảnh Sanh, mày đừng có ở đó mà nói láo. Mày cũng chỉ là một đứa con hoang mà thôi, Lương Tân nhà tao để ý mày, chính là phúc phận của mày. Mày còn muốn gì nữa?”
Mục Ảnh Sanh nhìn Mục Quế Hương, đối với bà bác này, cô thực sự không có chút cảm tình “Cô à, tôi là con hoang, vậy ba tôi là sao đây?
“Mày kéo ba mày vào làm gì? Dù sao mày cũng không phải là con ruột của ba mày, mày chỉ là một đứa con hoang, mày nannan ”
“Bốp” một tiếng, mặt của Mục Quế Hương lệch sang một bên. Bà ta khiếp sợ nhìn Mục Quý Hòa “Anh, anh dám đánh tôi, Lương Tân là cháu ngoại của anh, anh, anh… Anh vậy mà lại vì đứa con hoang này mà đánh tôi?”
“Cô dám nói thêm một tiếng con hoang nữa, có tin tôi cho cô thêm một bạt tai nữa không?”
Mục Quý Hòa tức giận “Tôi đã nói rồi, trong lòng tôi, A Sanh chính là con gái ruột của tôi.”
“Vậy nên anh để cho con gái mình ức hiếp cháu ngoại anh à?” Mục Quế Hương tức giận nói “Lương Tân chỉ là thích nó, muốn kết hôn với nó nên mới dở chút thủ đoạn, mày nannan ”
Mục Ảnh Sanh không nhịn được cắt lời bà ta “Ra là cô có ý này, chỉ cần anh ta thích em gái, thì dù cô ta có muốn hay không, thì cũng có thể cưỡng hiếp cô ta sao, cùng lắm là dở chút thủ đoạn, chỉ cần anh ta thích là được. Ý cô là thế phải không?”
Mục Quế Hương ngoài đứa con trai là Lý Lương Tân, còn có một người con gái tên Lý Đan Như. Năm nay mới mười chín tuổi.
“Mày nói linh tinh cái gì vậy?
“Tôi nói linh tinh sao? Không phải có chứng cứ đây sao?” Mục Ảnh Sanh cười lạnh, lung lay cây bút ghi âm trong tay “Hay là, do quá yêu em họ nhưng không chiếm được, liền tìm cách làm cô ấy bị thương. Khiến cho em họ bị tàn phế, để cô ấy không thể không gả anh ta. Đúng không?”
“Con ranh con. Tao phải xé rách cái miệng mày ra.” Mục Quế Hương tức giận nhào tới.
Mục Ảnh Sanh tránh sang một bên. Lúc này Mục Quý Hòa bước tới, giữ lấy Mục Quế Hương.
“Cô ầm ĩ đủ chưa?”
Bà ta quay sang nhìn Mục Quý Hòa, òa khóc “Anh, anh rõ ràng là anh trai tôi, anh đối xử với tôi như thế à? Anh dung túng cho đứa con hoang này ức hiếp tôi à? Ối, cha ơi. Mẹ ơi, hai người nhìn đi. Con trai của hai người đang ức hiếp con này.”
Trò vừa khóc vừa làm loạn này của bà ta làm cho Mục Quý Hòa phải nhíu mày.
|
/1478
|

